Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 373: LẶP LẠI TRÒ CŨ.

Đây chính là hợp tác mà cô ta tác, Thịnh Trình Việt không nhịn được muốn cười.

Tô Anh biết Thịnh Trình Việt không thèm để ý đến lời này của cô ta, cô ta nói:

“Em đã nói là hợp tác thì cũng không chiếm lời của anh, sau khi anh kết hôn với em thì anh vẫn có thể sống cùng với Tiêu Mộc Diên. Nhưng mà cô ta phải làm vợ bé, em muốn làm vợ cả.”

Tô Anh tự cho rằng phương án hợp tác của mình chắc chắc có lợi cho Thịnh Trình Việt, rốt cuộc không có bất kỳ ai làm vợ mà có thể để anh nuôi vợ bé bên ngoài.

Nhưng Thịnh Trình Việt lại nói: “Sợ rằng cô không hiểu cái gì gọi là hôn nhân.”

Tô Anh khinh thường nói: “Thịnh Trình Việt, những người trưởng thành trong gia đình như chúng ta thì có ai có hôn nhân thật sự. Cha mẹ em chưa hề nhìn thấy mặt mũi đã kết hôn rồi, nhưng cuộc sống bây giờ vẫn tốt như thường không đúng à? Chỉ cần hai nhà chúng ta hợp tác thì chắc chắn có thể làm cho Thịnh Thế tiến về phía huy hoàng hơn. Chỉ cần hai chúng ta kết hôn, Thịnh Thế …”

“Tôi đã nói là tôi sẽ không cần thứ tôi đã vứt bỏ, bởi vì từ giây phút tôi buông tay thì món đồ kia đã không còn chút ý nghĩa gì nữa. Bây giờ đối với tôi, Thịnh Thế chỉ là một thứ rác rưởi không có ý nghĩa gì.”

Tô Anh vẫn chưa nói xong thì Thịnh Trình Việt cũng đã cắt đứt, anh nói: “Nếu như cô Tô không có chuyện gì để nói thì cửa ở bên kia, không tiễn.”

Tô Anh vẫn dây dưa không muốn đi, cô ta phải thuyết phục Thịnh Trình Việt, chỉ cần thuyết phục anh, kết hôn với anh thì cô ta cũng không cần đến bên cạnh ông già kia.

Thịnh Trình Việt đã ra lệnh đuổi khách nhưng Tô Anh vẫn làm như không nghe thấy vậy, còn bước đến bên cạnh anh năn nỉ các kiểu.

“Nếu anh muốn những thứ khác cũng được, chắc chắc em sẽ không từ chối.”

Tay Tô Anh run rẩy cỡi nút áo bộ đồ cô ta mặc hôm nay, cô ta nói: “Cho dù không kết hôn cũng được, em cũng có thể làm bé, chỉ cần anh nuôi em là được rồi. Cầu xin anh, đừng để em phải quay về chỗ ông ta được không?”

Thấy Tô Anh lại gần mình, Thịnh Trình Việt lùi về phía sau theo bản năng, không để cho Tô Anh đụng vào anh chút nào.

Nhưng Tô Anh giống như kẹo da trâu đường vậy, cứ muốn đến gần Thịnh Trình Việt.

Lúc này tư thế của bọn họ hết sức khác thường, nếu xem từ một góc độ nào đó còn có cảm giác không thích hợp với thiếu nhi.

“Hai người đang làm gì thế?”

Rất là đột nhiên, từ cửa truyền đến một giọng nói.

Thịnh Trình Việt nghe thấy, lập tức giật mình đẩy Tô Anh ngã trên mặt đất.

Tô Anh bị đau nhìn Thịnh Trình Việt nhưng Thịnh Trình Việt lại không quan tâm đến cô ta, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở cửa.

Trong tay Tiêu Mộc Diên cầm món canh mà cô chuẩn bị cho Thịnh Trình Việt, hộp giữ nhiệt lăn trên mặt đất tạo ra một tiếng vang trong trẻo.

Thịnh Trình Việt lập tức đến trước mặt Tiêu Mộc Diên và nói với cô: “Vợ, em nghe anh giải thích.”

Tô Anh bò từ dưới đất bò dậy, cũng đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, rất thân mật dựa vào Thịnh Trình Việt: “Trình Việt, thân thể em đều là của anh, anh cần gì phải lén lén lút lút như vậy chứ?”

Nghe thấy lời nói của Tô Anh, Tiêu Mộc Diên cũng có một chút hiểu lầm trong chớp mắt, cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Trình Việt, bây giờ cô đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe anh giải thích.

Thịnh Trình Việt lại đẩy Tô Anh ra và nói với Tiêu Mộc Diên: “Vợ à, hoàn toàn không có chuyện này, anh thề với trời là anh thật sự chỉ có một mình em.”

Tô Anh lại nói: “Đúng rồi, đúng rồi, chị Mộc Diên, tất nhiên là anh Trình Việt chỉ có một người vợ là chị. Nhưng…” Trong khi nói, cô ta còn tặng cho Thịnh Trình Việt một ánh mắt quyến rũ.

Tô Anh còn nhớ là lúc trước, ở trước cửa Thịnh Thế, cô và Thịnh Trình Việt từng làm một vài chuyện làm người khác mơ hồ không rõ, còn làm Tiêu Mộc Diên tức giận bỏ đi một thời gian. Bây giờ, cô ta lặp lại trò cũ.

Vốn dĩ Tô Anh nghĩ là Tiêu Mộc Diên không tin nữa thì cảm xúc cũng phải hơi mất khống chế một chút nhưng vẻ mặt Tiêu Mộc Diên hết sức ôn hòa, cô nhìn Tô Anh nói: “Thật ra cô có thể giữ lại cho mình một chút danh dự.”

Tô Anh hoảng hốt, hơi lúng túng cười cười: “Cô đang nói gì vậy?”

“Tôi nói gì thì chính cô biết rõ, chẳng lẽ muốn tôi nói một lượt về nguyên nhân cô ngồi lên ghế tổng giám đốc Thịnh Thế à? Tôi nghĩ chắc là cô không muốn nghe đâu.”

Lời nói của Tiêu Mộc Diên làm cho sắc mặt Tô Anh trắng bệch trong chớp mắt, cô ta nhìn Thịnh Trình Việt ở trước mặt và nghĩ rằng, không phải là anh cũng biết chuyện ngày đó nên chê cô chứ…

Thịnh Trình Việt cũng không có thêm biểu cảm gì nhìn Tô Anh, vẫn lạnh lùng như vậy nhưng trong mắt Tô Anh thì chính là anh đang cười nhạo cô ta.

Đúng rồi, cô ta lại có người nhà như vậy, cô ta có thể trèo lên nhà gia đình giàu có như nhà họ Thịnh thì tất nhiên là một chuyện lớn có thể làm cho bọn họ đốt pháo, lớn tiếng tuyên truyền.

Lúc này, cô ta cảm thấy không còn mặt mũi, sau đó cô ta lập tức chạy trốn khỏi nơi này, cũng không có ai cản đường cô ta.

Thịnh Trình Việt thấy Tô Anh rời đi, rốt cục anh có thể thở ra một hơi, nhưng mà Tiêu Mộc Diên lại trực tiếp xụ mặt nhìn anh.

Thịnh Trình Việt hoảng hốt, anh hỏi: “Vợ à, có chuyện gì đã xảy ra à?”

“Bây giờ anh có thể giải thích rõ ràng cho em nghe là rốt cuộc anh và cái cô Tô Anh kia đã xảy ra chuyện gì chứ?” Hai tay cô chống nạnh, hung dữ với Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt buông tay: “Vợ, em nên tin anh, chắc chắn anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em.”

Tiêu Mộc Diên nghe được lời của Thịnh Trình Việt thì cười: “Anh muốn em tin anh à? Anh để em tin tưởng kiểu gì? Anh biết là vừa rồi em đứng đây vậy anh có biết vừa rồi các người đã làm gì không?”

Đúng là Thịnh Trình Việt cũng không biết.

“Đơn giản là các người đang làm chuyện trong phim AV của Nhật, nhìn thật đau mắt, em cũng sợ em tự đâm hai mắt.” Tiếng nói của Tiêu Mộc Diên giống như được nặn ra từ kẽ răng, từng chữ từng câu nghe thấy đầy sát khí.

Thịnh Trình Việt yên lặng nuốt nước miếng một cái, anh hỏi: “Vợ, chắc em tin anh chứ?”

Tiêu Mộc Diên hơi chần chờ một chút, Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên chần chờ, sắc mặt anh hơi thay đổi, anh nói: “Vợ à, anh là chồng thân yêu của em đấy, em đừng nên không tin tưởng anh.”

“Thật ra lúc trước em cũng từng thấy được cảnh và cô Tô kia ở cùng nhau, Thịnh Trình Việt, anh dám chắc là anh và cái cô Tô Anh kia không có một chút quan hệ gì à?” Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên muốn tin tưởng Thịnh Trình Việt nhưng chỉ cần nhớ tới cảnh tượng ngày đó khi kiểm tra sức khỏe sinh sản là cô lại đau lòng một cách khó hiểu.

Thịnh Trình Việt không hiểu: “Cho tới bây giờ anh và Tô Anh cũng đâu có gì, em nhìn thấy gì vậy?” Lúc này anh nghĩ đến là những tấm hình trong tay Cao Ngọc Mai, có khi nào Tô Anh cũng là làm hình giả rồi gửi cho Tiêu Mộc Diên, từ đó chia rẽ hai người bọn họ?

Tiêu Mộc Diên hít sâu một hơi, rốt cục chuẩn bị nói ra chuyện đã giấu sâu trong đáy lòng rất lâu, cô nhìn Thịnh Trình Việt, gằn từng chữ như sợ anh nghe không rõ.

“Chính là cái ngày mà một mình em đi kiểm tra sức khỏe trước khi sinh, em đã thấy anh và Tô Anh hôn môi trước cửa Thịnh Thế. Đều làm như vậy mà anh vẫn kiên trì nói là hai ngươi không hề có một chút quan hệ gì à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK