Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 816: EM THÍCH ANH

“Em thấy anh thay đổi rất nhiều.” Tiêu Mộc Diên cầm lòng không đậu mà cảm thán một câu sâu sắc như vậy.

Kiều Phong quả thực nhìn cô có hơi kỳ quái. Vì sao mỗi lần nhìn thấy cô thì trong lòng anh luôn có một cảm giác không nói nên lời. Hơn nữa, anh vốn không có cách nào khống chế nổi cảm xúc của chính mình.

“Vậy em cảm thấy anh tốt lên hay xấu đi?” Mặc dù ngoài mặt Kiều Phong rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại cuộn trào mãnh liệt. Anh không ngờ rằng mình lại không nỡ rời khỏi người con gái trước mặt này. Dường như từng giây từng phút đều muốn ở bên cô, cho dù không là không nói lời nào cũng được.

“Đây không phải vấn đề tốt lên hay xấu đi.” Đây là vấn đề để cô tìm về Thịnh Trình Việt một lần nữa. Vì vậy vào lúc này Tiêu Mộc Diên rất kích động vì Kiều Phong bây giờ còn chưa nhớ lại nhưng vẫn đối xử tốt với cô.

“Nguyên nhân cụ thể như thế nào thì anh thực sự muốn biết.”

“Nói thật cho anh biết vậy, dáng vẻ này của anh khiến em có cảm giác rất quen thuộc.” Tiêu Mộc Diên cũng không muốn tiếp tục giấu Kiều Phong nữa. Cô muốn nói ra tất cả sự thật, cô bây giờ cách thành công đã rất gần rồi.

Quen thuộc?

Trên mặt Kiều Phong thoáng đen lại, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Vì anh đột nhiên nhớ lại, người con gái này trước đây vẫn luôn dính lấy anh cũng chỉ vì người đàn ông tên Thịnh Trình Việt. Hóa ra bản thân mình bị cô coi là thế thân.

Không biết là vì sao nhưng nghĩ đến đây thì anh thấy trong người mình như có ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy. Anh dường như muốn xé tên đàn ông Thịnh Trình Việt thành bột phấn. Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình lại chán nản và tức giận như vậy.

Cảm giác được sắc mặt của Kiều Phong có chút không đúng thì Tiêu Mộc Diên lập tức hỏi: “Sắc mặt của anh sao lại đột nhiên khó coi như vậy? Anh không sao chứ?”

Vào lúc Tiêu Mộc Diên đang muốn vươn tay qua nhẹ nhàng chạm khuôn mặt anh thì lại bị đôi bàn tay vô tình đẩy ra: “Em đừng chạm vào anh!”

Anh vào lúc này sao lại vô cớ tức giận vậy? Cô thực sự không không thể nào hiểu nổi: “Anh sao vậy?” Lẽ nào cô đã làm gì khiến anh tức giận sao?

Những lời thương cô lại nửa đường rút lại, thay vào đó lại là hàng loạt những câu sắc bén.

“Nếu trong lòng em đã có người khác rồi thì em đến đây tìm anh là có ý gì? Em nên đi tìm người đàn ông trong lòng em mới đúng, cái người đàn ông tên là Thịnh Trình Việt ấy!” Kiều Phong hổn hển tức giận nói. Gân xanh trên mặt anh như muốn rách ra vậy.

Tiêu Mộc Diên còn chưa phản ứng kịp đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Nhưng nghĩ kỹ lại thì hóa ra người đàn ông này đang ghen, hơn nữa còn ghen với chính mình? Chẳng lẽ anh không biết mình là Thịnh Trình Việt sao? Hơn nữa, người mà cô vẫn luôn tìm kiếm, chính là anh.

Mà anh bây giờ lại tức giận với cô, rốt cuộc là muốn ồn áo thành thế nào.

“Thực ra em muốn nói với anh…” Tiêu Mộc Diên đang muốn nói tiếp thì Kiều Phong lại cực kỳ không nhẫn nại mà ngắt lời cô.

“Anh khuyên em về sau đừng đến cô nhi viện Thánh Tâm nữa.”

Người đàn ông này vì một câu nói tùy tiện của cô mà tức giận rồi sao? Sao lại có thể nhỏ mọn như vậy, nhưng tính cách này lại giống hệt với Thịnh Trình Việt của cô. Ai bảo anh là Thịnh Trình Việt của cô đâu. Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Nhưng Tiêu Mộc DiênThịnh Trình Việt biết lúc Thịnh Trình Việt tức giận thì chỉ cần tùy tiện dỗ anh hai ba câu là được. Hơn nữa cãi nhau vì loại chuyện này thì chỉ khiến cô càng vui hơn thôi. Vì dường như hai người đang tìm lại cái cảm giác ngày trước.

“Em biết bây giờ anh rất tức giận, nhưng em vẫn muốn nói với anh mọi chuyện không giống như anh nghĩ .”

“Em đừng ở đây nói bừa nữa. Em chính là một hồ ly tinh hại người. Em nếu như không muốn ở đây quấy nhiễu tôi thì em vẫn nên nhanh chóng rời đi đi.” Kiều Phong tức giận nói câu ấy. Anh bây giờ dường như không thể khống chế nổi bản thân nữa.

Không ngờ rằng người đàn ông này lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Vừa nãy vẫn có cảm giác muốn giữ minh lại mà giờ lại chỉ mong sao đuổi mình đi. Sao lại chỉ vì hai ba câu của cô mà đã thay đổi ý định rồi? Tiêu Mộc Diên có chút cảm thấy người đàn ông này có phải đang muốn triêu chọc cô phải không.

Tiêu Mộc Diên dứt khoát trầm mặc không nói chuyện nữa, vì cô không biết người đàn ông này tiếp theo sẽ muốn cô làm gì nữa.

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại, nhưng Kiều Phong lại kiềm nén không nổi nữa.

“Anh đang nói chuyện với em đó, lẽ nào em không hiểu ý của anh sao?” Anh bây giờ chỉ cần nhớ tới người đàn ông tên Thịnh Trịnh Vũ thì cả người anh thoáng nổi trận lôi đình. Cho dù thế nào anh cũng nhịn không nổi cơn giận này.

“Em biết bây giờ em nói gì thì anh cũng không tin. Nhưng chuyện mà em muốn nói với anh là em thích anh.”

Câu nói này của Tiêu Mộc Diên giống như một ngọn lửa trong một tảng băng, từng chút từng chút một làm tan chảy trái tim đóng băng kia. Kiều Phong vốn không muốn để ý người phụ nữ này, muốn đẩy cửa bỏ đi, nhưng nghe xong câu nói này thì chân anh đột nhiên dừng lại. Trong lòng anh đột nhiên không kìm lòng nổi mà có cảm giác vui sướng chưa từng có.

“Em cho rằng anh sẽ tin lời nói dối của em sao?” Kiều Phong kiềm nén cảm xúc của anh, lạnh mặt nói. Mặc dù anh nói như vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật. Vì Tiêu Mộc Diên nhìn thấy anh không nhúc nhích đứng lại ở chỗ cũ, cô biết người đàn ông này nhất định đang đợi những câu nói mà mình sắp nói.

“Em biết anh bây giờ có thể không hiểu tất cả những gì em nói, nhưng em muốn nói với rằng trong lòng em thật sự có anh. Em hy vọng một đời một kiếp đều ở bên anh, hy vọng người ở bên em sau này chính là anh.”

Đây là nguyện vọng ban đầu trong lòng cô.

Nghe thấy những câu nói này thì Kiều Phong không thể không thừa nhận trong lòng anh tràn ngập niềm vui sướng khôn xiết. Nhưng anh lại nhớ đến Thịnh Trình Việt kia, anh không khỏi hỏi: “Em thích anh? Vậy Thịnh Trình Việt thì sao?”

Tiêu Mộc Diên không ngờ rằng anh lại hỏi một vấn đề khó xử như vậy. Anh và Thịnh Trình Việt không phải một người sao, cô đều thích. Chẳng lẽ cô có thể phủ đính sao?

Kiều Phong vốn đang đắm mình trong niềm vui được cô tỏ tình. Nhưng không ngờ sau khi anh hỏi một câu như vậy thì Tiêu Mộc Diên lại lựa chọn trầm mặc. Điều này khiến lòng anh rất khó chịu, người phụ nữ này quả thực vẫn còn để ý tên Thịnh Trình Việt kia.

“Em có phải gặp đàn ông đều nói thích phải không.” Kiều Phong lại chế giễu.

“Em không có.”

Tiêu Mộc Diên thấy mình thật oan uổng.

“Vậy sao vừa nãy em không dám trả lời câu hỏi của anh?” Kiều Phong tiếp tục ép hỏi, khí thế ép người khiến Tiêu Mộc Diên bị dọa không nhẹ.

Cô không phải không dám trả lời mà là không biết trả lời như thế nào.

Nhìn thấy dáng vẻ do dự không quyết của Tiêu Mộc Diên thì Kiều Phong thoáng trở nên càng tức giận hơn. Anh không ngờ rằng người phụ nữ này lúc nào cũng ra vẻ thâm tình nhưng kết quả vẫn là không thay đổi bản tính của mình, lẳng lơ vô cùng.

“Có vẻ tôi thực sự bị hình tượng hoa sen trắng bên ngoài của em lừa dối rồi. Thiệt thòi tôi vừa nãy còn lựa chọn tin em, nhưng còn em thì sao? Quyến rũ đàn ông, tôi không biết bên cạnh em còn có bao nhiêu người đàn ông khác nữa!”

Đôi mắt sắc bén của người đàn ông nhìn chằm chằm người Tiêu Mộc Diên. Cô thoáng cảm thấy như mình đang bị hàng nghìn mũi tên xuyên qua tim vậy. Cô không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, không dễ dàng gì thì khoảng cách giữa hai người mới kéo gần lại được một chút. Lẽ nào lại nhanh như vậy đã quay lại như cũ sao? Tiêu Mộc Diên thật sự không cam tâm.

“Em đã ở cô nhi viện cũng được vài ngày rồi, em chắc cũng đã đạt thành mục đích của em rồi. Vì vậy em vẫn nên nhanh chóng rời đi đi.” Kiều Phong không muốn bị cô quấy nhiễu tình cảm của mình nữa. Dù sao thì anh bây giờ đang tức giận, thậm chí chính bản thân anh cũng không tìm ra lý do vì sao mình tức giận. Thực ra là vì anh không thể chấp nhận việc Tiêu Mộc Diên thích mình nhưng đồng thời trong lòng còn có người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK