Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 207: ANH ĐI TÌM CÔ RỒI

Hôm sau tỉnh lại, Trương Bân Bân đã không thấy đâu nữa, phản ứng đầu tiên của Âu Vũ Đình là gọi điện cho Trương Bân Bân, nhưng diện thoại cô tắt máy.

Âu Vũ Đình đột nhiên có dự cảm không lành, anh mặc vội quần áo liền đi tìm Trương Bân Bân, con nhóc ngốc kia lại làm chuyện ngu ngốc gì, nếu như có thể, anh nguyện ý chịu trách nhiệm cho tất cả những việc anh làm tối qua. Nhưng việc cần làm bây giờ là nhanh chóng tìn được cô ấy.

Bây giờ đường lớn ngõ nhỏ đều đang đồn chuyện của Thịnh Thảo An, thậm chí còn có người chụp được ảnh của cô.

Nhưng bây giờ Âu Vũ Đình đâu còn tâm trạng lo mấy chuyện này, chyện anh cần làm là tìm được Trương Bân Bân, giải thích cho cô chuyện tối qua.

Thực ra anh bây giờ mới phát hiện, người anh yêu là Trương Bân Bân, anh yêu cô, thực sự rất yêu cô.

Đến nhà họ Trương, Trương Bân Bân không có ở đây, đến nhà cô cũng không có, Âu Vũ Đình lúc này gần như phát điên rồi, con nhóc này không phải sẽ thực sự làm ra chuyện ngốc nghếch gì chứ.

Tiêu Mộc Diên chỉ nhận được một tin nhắn của Trương Bân Bân, cô biết Trương Bân Bân đi rồi, hơn nữa cô cũng biết Trương Bân Bân đi đâu, chỉ là cô không biết đã xảy ra chuyện gì.

Âu Vũ Đình tìm một ngày, không phát hiện được gì cả, lòng dần dần chùng xuống, anh cuối cùng tìm được Trương Vân Doanh, muốn hỏi anh ta về Trương Bân Bân, nhưng Trương Vân Doanh không nói gì cả, chỉ bảo anh cẩn thận suy nghĩ.

Lúc Âu Vũ Đình gặp được Tiêu Mộc Diên đã là buổi tối.

“Vũ Đình, thế nào rồi?” Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Âu Vũ Đình chán nản, dường như cũng cảm giác được gì đó, chuyện này có lẽ có quan hệ với Trương Bân Bân đi, nhưng cô lại không thể hiện gì.

“Diên Diên, chúng ta…” Anh muốn nói giải trừ hôn ước, nhưng anh lại không nói ra được, anh rõ ràng mong chờ như thế, nhưng bây giờ lại là anh nói giải trừ hôn ước.

“Vũ Đình, có phải anh gặp phải chuyện gì rồi không?” Lúc Tiêu Mộc Diên nói chuyện, đôi mắt đen láy không hề chớp nhìn thẳng vào Âu Vũ Đình, thực ra từ tin nhắn Trương Bân Bân gửi cho cô cũng có thể nhìn ra được, Trương Bân Bân yêu Âu Vũ Đình.

Con nhóc ngốc này còn nói xin lỗi cô cái gì, dù sao cô lại không phải thực sự kết hôn , nếu như cô thích Âu Vũ Đình, cô sẽ theo đuổi, tuy nhiên con nhóc ngốc này không nói với cô tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác cho cô biết, tối qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

“Anh muốn nói gì? Là chuyện liên quan đến Trương Bân Bân sao?” Tiêu Mộc Diên bất ngờ nói ra, nếu như hai người họ yêu nhau, cô hà tất phải đứng ở giữa cản trở hai người họ chứ?

Chỉ là hai người bọn họ cũng quá thần bí rồi, loại chuyện này còn giấu cô, khiến cô làm người xấu, đến bản thân mình cũng không phát hiện.

Âu Vũ Đình rõ ràng sững người một chút, hiển nhiên là không ngờ Tiêu Mộc Diên cũng biết chuyện này, vậy cô có biết Trương Bân Bân ở đâu không, anh nghĩ tới đây ánh mắt đột nhiên sáng lên.

“Em có biết Trương Bân Bân ở đâu không?” Giọng nói của Âu Vũ Đình rõ ràng có chút xúc động, càng mong chờ nhiều hơn, dường như một câu nói của Tiêu Mộc Diên liền có thể cho anh hi vọng.

Tiêu Mộc Diên lắc lắc đầu, cô chỉ là biết Trương Bân Bân đến nơi nào, nhưng cô thực sự không biết vị trí cụ thể của Trương Bân Bân.

Âu Vũ Đình nhìn Tiêu Mộc Diên lắc đầu, rõ ràng thất vọng, trong lòng có một loại cảm giác trước giờ chưa từng có, thì ra cảm giác thất vọng lại khó chịu như thế.

“Diên Diên, chúng ta giải trừ hôn ước đi.” Âu Vũ Đình lúc này đã rõ ràng lòng mình, không quan tâm ba mong chờ mình cưới Tiêu Mộc Diên thế nào, nhưng anh không thể lại phản bội lại lòng mình nữa, anh phải đi tìm Trương Bân Bân, anh nhất định phải tìm được cô, nếu không, anh nhất định sẽ hối hận cả đời.

Trên mặt của Tiêu Mộc Diên đều là ý cười, lúc nghe đến lời này của Âu Vũ Đình, trong lòng cô không khó chịu giống như cô nghĩ, ngược lại là một loại giải thoát, đúng, là một loại giải thoát, trong đầu không khỏi lóe lên hình ảnh ba đứa nhóc của cô, còn có Thịnh Trình Việt.

Cô đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không quan trọng nữa, có thể có Thịnh Trình Việt và ba đứa nhóc tất cả đều là hạnh phúc, chuyện xảy ra trong sáu năm đó đối với cô mà nói đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ Thịnh Trình Việt đối tốt với cô là được rồi, nghĩ đến đây, cô không khỏi cong thêm ý cười nơi khóe môi.

“Được, em muốn nói với anh một chuyện.” Lúc Tiêu Mộc Diên nói chuyện lấy điện thoại của mình ra đưa đến trước mặt Âu Vũ Đình, đó là tin nhắn Trương Bân Bân gửi cho cô, bên trên có nói rõ ràng nơi cô đến, nhưng lại không nói rõ vị trí cụ thể của cô ấy.

Âu Vũ Đình nhìn thấy nội dung bên trên, khuôn mặt lập tức lộ ra ý cười, nước Anh, cô ấy đến nước Anh, lần này không cần biết phải bỏ ra bao nhiêu, anh nhất định phải tìm được cô.

“Cám ơn em, Diên Diên!” Âu Vũ Đình nhìn Tiêu Mộc Diên thật sâu, anh đã từng yêu sâu sắc cô gái này, thậm chí bây giờ vẫn còn yêu, chỉ là anh bây giờ đã bắt đầu để ý Trương Bân Bân rồi, anh tin sẽ có một ngày, vị trí của Trương Bân Bân trong lòng anh sẽ thay thế cho Tiêu Mộc Diên, anh tin sẽ có một ngày đó.

“Chúc anh sớm tìm được Trương Bân Bân, cô ấy là một cô gái tốt, đừng cô phụ cô ấy, càng không được ăn hiếp cô ấy.” Tiêu Mộc Diên nhẹ cười, nói lời chúc phúc từ nội tâm, hi vọng từ nay về sau mọi người sẽ đều hạnh phúc.

Âu Vũ Đình nghiêm túc gật đầu, lại gật đầu, đột nhiên đứng lên, bước đến gần Tiêu Mộc Diên.

“Anh có thể ôm em một chút không?” Giọng của anh rất dịu dàng, lại có một loại kiên định, dường như cũng coi như là cái ôm cuối cùng.

Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng cười, sau đó cũng đứng lên, giây tiếp theo, Âu Vũ Đình đã ôm chặt lấy cô, hai người đều không nói chuyện, chỉ yên lặng ôm lấy nhau, một cái ôm trước khi chia tay, hoàn cảnh này trước mắt người khác, dường như giống như một đôi người yêu đang thân mật ôm ấp vậy.

Thịnh Trình Việt thực sự không nhịn được nữa rồi, trực tiếp xông từ ngoài vào, hai người bọn họ ôm một chút còn không được sao? Lại còn phải ôm nhau lâu như thế, xem như anh không tồn tại sao? Nhưng mà hai người đích thực là không phát hiện Thịnh Trình Việt cũng đang ở đây.

“Tiểu Diên Diên, em lại dám đi tìm đàn ông sau lưng anh.” Lúc nói chuyện, Thịnh Trình Việt đã lên trên trực tiếp kéo Tiêu Mộc Diên đến trước mặt mình, trong mắt rõ ràng có ý giận dữ, thực quá đáng, cô gái nhỏ này lại dám ôm người đàn ông khác như vậy.

Tiêu Mộc Diên thực sự không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ đột nhiên xuất hiện, hơi sững người, liền rất nhanh phản ứng lại, xem ra người đàn ông này lại ghen rồi, cô còn chưa đồng ý ở cùng anh, anh đã quản cô như thế rồi, nếu như đồng ý với anh rồi, vậy còn thế nào nữa?

“Đối tốt với Diên Diên!” Nói xong, Âu Vũ Đình không ở lại thêm nữa, quay người rời đi, anh bây giờ đã biết Trương Bân Bân ở đâu, anh phải lập tức đi tìm cô, anh phải nói với cô, anh đang quan tâm cô, anh yêu cô.

Tiêu Mộc Diên nhìn bóng lưng Âu Vũ Đình, trong lòng cảm khái, anh ấy cuối cùng cũng cảm nhận được tình yêu của Trương Bân Bân rồi, Trương Bân Bân yêu anh sâu đậm như thế, cô ấy cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi, hi vọng Âu Vũ Đình đến nước Anh có thể sớm tìm được con nhóc này.

Thực ra cô biết Trương Bân Bân ở đâu, nhưng lại không muốn nói cho Âu Vũ Đình, cô muốn để cho Âu Vũ Đình từ từ tìm kiếm, tình yêu như vậy mới thể hiện chân thành, như vậy Trương Bân Bân mới bị Âu Vũ Đình làm cảm động, mong đợi bọn họ lại là một câu chuyện hoàn mỹ.

“Đều đi xa thế rồi, em vẫn còn nhìn.” Giọng nói của Thịnh Trình Việt rõ ràng chua loét, cô gái này sao có thể nhìn người đàn ông khác mà ngẩn ngơ ở trước mặt anh chứ, lẽ nào anh không đẹp trai bằng Âu Vũ Đình à? Tự nhận là không có ai đẹp trai hơn anh, cho nên, cô gái nhỏ này nhìn anh hoặc là phải đi khám lại mắt.

Tiêu Mộc Diên không nói chuyện, liếc Thịnh Trình Việt một cái, quay người đi ra ngoài, cô sẽ không để Thịnh Trình Việt theo đuổi được cô nhanh như vậy đâu?

Càng dễ dàng đạt được càng dễ dàng mất đi, muốn theo đuổi cô, cứ từ từ đợi đi.

Thịnh Trình Việt không ngờ cô gái nhỏ này lại không nói một lời liền muốn quay người rời đi, đáng chết thật, cô gái nhỏ này ghét bỏ anh đến thế sao? Anh bước lên trên giữ chặt cánh tay nhỏ của Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên đột nhiên quay đầu, ánh mắt to đen láy sáng trong nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt, đột nhiên cong miệng cười, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vẽ lên một nụ cười hoàn mỹ, nụ cười này càng sáng lạn hơn sao trên trời.

“Anh không phải nói yêu tôi sao? Anh thực sự yêu tôi sao?” Cô đột nhiên cười sáng lạn, ánh mắt to đen láy sáng long lanh.

Thịnh Trình Việt nhìn biểu tình của Tiêu Mộc Diên, tự nhiên có dự cảm không lành, dường như sắp gặp phải chuyện gì rồi? Cô gái nhỏ này càng ngày càng tinh quái rồi.

“Đúng, yêu em.” Ai quan tâm cô chơi cái gì? Cô cũng không thể giết anh đi, cho nên, không cần biết phải trả giá lớn thế nào, anh đều không để ý, chỉ cần cô có thể quay về bên cạnh anh là được.

Bây giờ đến cả Âu Vũ Đình cũng đều rút lui rồi, anh càng nắm chắc hơn, Trương Vân Doanh cũng đã kết hôn, dù Trương Vân Doanh vì mất trí nhớ mới chia tay Tiêu Mộc Diên, nhưng anh ta rốt cuộc cũng chia tay rồi, cho nên chỉ có anh, chỉ có anh sẽ luôn luôn cùng cô đi tiếp.

“Được, nếu đã yêu tôi, vậy thì cùng tôi đi.” Lúc Tiêu Mộc Diên nói chuyện đã quay người rời đi, trên gương mặt nhỏ lóe lên biểu tình đắc ý.

Thịnh Trình Việt tuy không biết cô muốn làm gì, nhưng anh vẫn đi theo cô.

Tiêu Mộc Diên đưa Thịnh Trình Việt đến bờ biển, cô lặng lẽ nhìn biển lớn, giống như đang nghĩ gì đó.

“Nếu như anh yêu tôi thì nhảy từ đây xuống đi.” Cô nhẹ nhàng nói, anh không phải nói yêu cô sao? Vậy thì được, vậy anh dùng tính mạng để chứng minh tình yêu của anh.

Con ngươi thâm trầm của Thịnh Trình Việt đều là vẻ khó tin, cô gái nhỏ này rốt cuộc muốn làm gì đây? Đang tốt đẹp sao lại phải nhảy xuống biển tự vẫn, nếu như anh chết rồi, vậy lấy cái gì để yêu cô.

Tiêu Mộc Diên không nói chuyện, trực tiếp nhảy xuống, thực ra nước ở đây rất nông, căn bản sẽ không chết được, nhưng cô vẫn muốn nhìn xem người đàn ông này có phải thực sự yêu cô, nếu như anh thật lòng, vậy thì, vì ba đứa nhóc, cô sẽ đón nhận anh. Nếu như anh không yêu cô, vậy thì từ biệt từ đây, đời này vĩnh viễn không gặp lại.

Khoảnh khắc đó, trong đầu cô đột nhiên lóe lên hình dáng của Thịnh Trình Việt, sau khi gặp cô đều bất giác lướt qua một lượt, bất ngờ lóe lên một chút hình ảnh mà cô chưa từng thấy qua, người đàn ông hôn loạn trên cơ thể cô, những đêm triền miên, còn có hình ảnh bọn họ một nhà ba người ra ngoài chụp ảnh…

Đầu cô đột nhiên rất đau, rất đau, rất đau, đau đến nỗi dường như mất đi hết sức lực toàn thân, tại khoảnh khắc đó, cô đột nhiên hối hận rồi, hối hận đã nhảy xuống, bởi vì cô đã không còn sức để bơi nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK