CHƯƠNG 129: ĐƯA CÔ VỀ
Trương Bân Bân nhìn dáng vẻ Viễn Đan rồi lại nghĩ đến tính tình Thịnh Trình Việt, cô ấy thật sự lo lắng cho Tiêu Mộc Diên. Với tính cách của Thịnh Trình Việt, chắc sẽ không từ bỏ ý định dễ dàng thế đâu.
“Bây giờ dì cũng không liên lạc được với mẹ cháu nên chẳng thể giúp gì được, hy vọng cậu ấy có thể trốn càng xa càng tốt.” Trương Bân Bân lo lắng nói, đôi mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Cô ấy và Tiêu Mộc Diên chơi với nhau lâu như vậy nên cô đã chứng kiến những chuyện xảy ra xung quanh Tiêu Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên đúng là một người phụ nữ số khổ.
“Dì Bân đừng lo lắng, cháu tin mẹ sẽ không bị chú đẹp trai bắt dễ vậy đâu.” Sau này cậu trở về sẽ phá rối Thịnh Trình Việt, dù gì cậu nhất quyết không thể để mẹ rơi vào miệng cọp được.
Trương Bân Bân không nói gì, làm sao cô ấy không lo lắng được chứ? Cho dù Tiêu Mộc Diên có xảy ra chuyện gì, bất kể cô ấy có điều gì lừa dối mình, nhưng cuối cùng cô ấy cũng là bạn thân của cô.
Trong biệt thự, Thịnh Trình Việt lạnh lùng ngồi trên sô pha, vắt tréo hai chân, dáng vẻ lười nhác nhưng không làm át đi ánh sáng chói mắt của bậc vương giả toát ra từ nơi anh.
“Chú đẹp trai, mấy ngày không gặp, chú càng ngày càng đẹp trai hơn đấy.” Viễn Đan tươi cười rạng rỡ, như thể chưa xảy ra chuyện gì vậy.
Thịnh Trình Việt thờ ơ nhếch môi, nhìn lướt qua Trương Bân Bân đứng bên. Sao cô nàng này lại về cùng Viễn Đan nhỉ, như vậy Tiêu Mộc Diên và Nguyệt Nguyệt đang ở đâu? Có phải bị cô ta giấu đi đâu rồi không? Nghĩ vậy, Thịnh Trình Việt vô thức nhìn chăm chú Trương Bân Bân thêm chốc lát.
Trương Bân Bân cũng cảm nhận được ánh mắt săm soi của anh bèn cười khanh khách, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Thịnh Trình Việt.
“Anh Việt, sao anh nhìn em thế, em ngại lắm đấy. Nếu anh Việt thích em thì cứ việc nói thẳng, em sẽ không quan tâm anh đã có một cậu con trai đâu, em sẽ chấp nhận anh mà.” Trương Bân Bân luôn miệng gọi anh Việt ngọt sớt, hơn nữa còn gọi đến là buồn nôn, đến nỗi bản thân cô ấy cũng muốn nổi da gà.
Thịnh Trình Việt phớt lờ mấy câu linh tinh của Trương Bân Bân, nhìn xoáy vào cô với ánh mắt sáng như bó đuốc, sâu như vực thẳm.
“Nói đi, Tiêu Mộc Diên đang ở đâu?” Giọng điệu anh thản nhiên, nghe chẳng có vẻ tức giận là mấy. Dù sao trước giờ anh vẫn đối xử với Trương Bân Bân như em gái mà. Nếu anh biết Trương Bân Bân và Tiêu Mộc Diên bắt tay lừa gạt anh thì anh sẽ không tha cho nhóc con này đâu.
“Hả? Diên Diên không ở đây à? Em đến đây chỉ để tìm Diên Diên thôi mà.” Trương Bân Bân cố tình giả bộ kinh ngạc, đôi mắt đượm nỗi hoang mang.
Thịnh Trình Việt cười, thờ ơ nhìn Trương Bân Bân tự biên tự diễn, sau đó liếc mắt nhìn sang Viễn Đan bên cạnh.
“Mẹ cháu và Nguyệt Nguyệt đang ở đâu. Nhớ kỹ, đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng chú dành cho cháu.” Giọng Thịnh Trình Việt lạnh lùng, thời khắc nhắc đến Tiêu Mộc Diên và Nguyệt Nguyệt, cơ thể anh càng lạnh lẽo hơn. Lần này, anh không bỏ qua cho Tiêu Mộc Diên dễ vậy đâu.
Viễn Đan cong cái môi nhỏ nhắn, vẻ mặt vô tội. Thật ra thì cậu cũng không biết hai mẹ con đi đâu thật: “Chú đẹp trai, cháu cũng rất muốn biết mẹ và Nguyệt Nguyệt đang ở đâu, chú tìm giúp cháu nhé.” Viễn Đan còn chớp đôi mi, con ngươi ngập tràn sự đáng yêu.
Đôi mắt Thịnh Trình Việt đột ngột sa sầm. Được lắm, vậy mà thằng nhóc này không biết tối xấu, vậy thì đừng trách anh trừng phạt nó.
“Lâm Phong, cậu lập tức tung tin Viễn Đan bị thương nặng phải nằm viện. Nếu Tiêu Mộc Diên không xuất hiện, vậy thì chỉ có thể nhìn thấy thi thể Viễn Đan mà thôi.” Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói. Anh nhìn Viễn Đan đang giả vờ vô tội đằng trước, bất chợt cười tươi. Hừ, định đấu với anh á? Nhóc con, nhóc còn non và xanh lắm.
Viễn Đan và Trương Bân Bân liếc mắt nhìn nhau. Hiển nhiên không ai ngờ Thịnh Trình Việt lại chơi chiêu này, trong lúc nhất thời không nghĩ ra chiến lược nào tốt hơn.
“Triệu Dương, giao thằng nhóc này cho cậu trông coi, thu hết điện thoại và máy vi tính đi, hai ngày tới nó không phải đi học nữa, bất kỳ ai cũng không được tiếp xúc với nó.” Dứt lời, Thịnh Trình Việt đột ngột đứng dậy. Tiêu Mộc Diên à, chờ đến khi cô mắc câu rồi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là hối hận.
Đang lúc Trương Bân Bân sững sờ, Thịnh Trình Việt kéo cô đi ra ngoài. Bây giờ cô nàng này đã biết mục đích của anh rồi, cho nên cô ấy cũng phải bị giam lỏng.
“Quản gia Lý, sai người trông coi cô ấy cho tôi. Không có lệnh của tôi, không ai được phép thăm nom. Tịch thu điện thoại di động của cô ấy nữa.” Dứt lời, anh nghênh ngang rời đi. Khoảnh khắc ấy, khóe miệng anh nhếch lên tươi tắn, có lẽ chỉ khi nghĩ đến Tiêu Mộc Diên, anh mới có vẻ mặt như vậy.
Trương Bân Bân vẫn muốn đi ra ngoài nhưng lại bị quản gia Lý cản trở. Cô ấy bực bội vô cùng, sao quản gia Lý lại ngang ngạnh vậy nhỉ.
“Cô Trương, mời cô về phòng cho.” Quản gia Lý nghiêm túc nói, trên mặt vẫn là biểu cảm ngàn năm không thay đổi.
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Sau khi nói xong, Trương Bân Bân lập tức bỏ chạy. Quản gia Lý có vẻ cũng nhiều tuổi rồi, cô ấy đoán vẫn có thể chạy thoát khỏi ông chú già này.
“Cô Trương, mời cô về phòng cho.” Lại là một câu nói y hệt ấy, hơn nữa biểu cảm ông ấy chẳng hề thay đổi, cũng không có biểu hiện mất kiên nhẫn, vẫn chắn đường đi của Trương Bân Bân.
Trương Bân Bân không ngờ quản gia Lý lại nhanh nhẹn đến vậy, ngay tức khắc chắn trước mặt cô, đúng là một ông chú người sắt.
“Quản gia Lý, ông cũng nhiều tuổi vậy rồi, sao không về nhà chăm sóc bà nhà? Có phải anh Việt cho ông tiền lương cao lắm không.” Trương Bân Bân vừa nói, đôi mắt lúng liếng đảo liên hồi, dường như đang tìm cơ hội chạy trốn.
“Cô Trương, mời cô về phòng cho.” Ông ấy lặp lại câu nói cũ không hề phiền chán, dáng vẻ như thể nếu Trương Bân Bân không vào phòng, ông ấy sẽ lặp lại câu nói đó mãi không ngừng.
Trương Bân Bân không dằn được trợn trắng cả mắt. Sao quản gia Lý giống như một cái máy vậy, ông ấy lặp đi lặp lại mỗi một câu nói nhiều lần liền, không thấy chán sao? Thôi, sau này không gọi là quản gia Lý nữa, gọi luôn là máy lặp cho rồi. Nhưng dù cô tức giận thế nào, cuối cùng cũng không trốn thoát khỏi bàn tay của chiếc máy này.
Biểu hiện của Viễn Đan và Trương Bân Bân hoàn toàn trái ngược. Cậu nằm lên giường liền ngủ thiếp đi. Mấy ngày qua cậu luôn sống trong tâm trạng lo sợ hãi hùng, căn bản không thể yên lòng chợp mắt. Bây giờ bị Thịnh Trình Việt đưa về biệt thự, cậu có thể buông lỏng đôi chút, ngả người xuống là ngủ luôn.
Lâm Phong nhìn Viễn Đan ngủ cả một ngày thì hơi cau mày. Thật không ngờ thằng nhóc này ngủ ngon thật đấy, vậy mà hai ngày qua anh ta lại chẳng được giấc nào ngon lành. Lâm Phong thở dài thườn thượt, anh ta chẳng thể ngờ được, cô gái Tiêu Mộc Diên luôn bên cạnh Thịnh Trình Việt chính là người phụ nữ của sáu năm trước, hơn nữa hai đứa con của cô ấy cũng chính là con của Thịnh Trình Việt, điều này thật khó tin nổi, sự việc tưởng chừng chỉ có trong thần thoại lại xảy ra thật chân thực, hơn nữa còn xảy ra với Thịnh Trình Việt, xảy ra với anh Việt của anh ta.
Thịnh Tuấn Hạo vừa học về đến nhà liền kêu gào đòi gặp Viễn Đan, nhưng lại bị người hầu ngăn cản. Không có lệnh của Thịnh Trình Việt, không ai được tiếp xúc với Viễn Đan.
“Tại sao tôi nghe nói Viễn Đan bị thương, hơn nữa còn rất nặng nhỉ, để tôi đi thăm chút nào.” Giọng điệu Thịnh Tuấn Hạo đầy lo lắng, tại sao lại thế chứ? Chẳng lẽ lúc mẹ đưa Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan trốn đi, Viễn Đan bị thương nên để mẹ và Nguyệt Nguyệt đi trước sao? Thịnh Tuấn Hạo càng nghĩ càng lo, cho nên cậu đòi gặp Viễn Đan bằng được.
Vừa hay lúc này Lâm Phong đi ra ngoài, trong thấy Thịnh Tuấn Hạo muốn vào phòng bèn bế cậu nhóc lên, trực tiếp đi ra ngoài.
“Ba cháu đã dặn rồi, không ai được tiếp xúc với Viễn Đan.” Anh ta nói rất nghiêm túc như thể đây là chuyện quan trọng lắm vậy.
“Bất kỳ ai mà ba bảo không bao gồm cháu.” Thịnh Tuấn Hạo dứt lời liền vùng vẫy đòi xuống. Cậu nhất định phải đi thăm xem Viễn Đan thế nào, hơn nữa cậu cũng muốn hỏi mẹ và Nguyệt Nguyệt ra sao.
Lâm Phong cười sằng sặc, cậu nhóc Thịnh Tuấn Hạo có máu hài hước từ lúc nào thế. Thật ra có lúc anh ta cảm thấy Thịnh Tuấn Hạo ở với Tiêu Mộc Diên cũng là chuyện tốt, như vậy tính cách của cậu bé không còn quái gở nữa.
“Người mà anh Việt ám chỉ chính là cậu chủ đấy, bảo cậu chủ không được tới gần cậu chủ Viễn Đan.” Lâm Phong cũng coi như mau mồm mau miệng, gọi luôn Viễn Đan là cậu chủ.
“Cậu cũng nhanh miệng đấy nhỉ.” Chẳng biết Thịnh Trình Việt đã vào từ lúc nào. Bởi vì khá lo lắng cho chuyện trong nhà nên anh họp xong bèn về ngay, sợ xảy ra chuyện như mấy ngày hôm trước. Nếu cậu nhóc Viễn Đan này mà chạy trốn nữa, chắc anh sẽ điên mất.
Nghĩ tới đây, Thịnh Trình Việt cất bước lên tầng, đi đến phòng Viễn Đan. Bây giờ anh rất muốn gặp được Viễn Đan ngay, anh chỉ sợ không ai ở đó với cậu sẽ tạo cơ hội cho cậu chạy trốn.
Thịnh Tuấn Hạo thấy Thịnh Trình Việt đi về phòng Viễn Đan, lập tức giãy thoát khỏi Lâm Phong, chẳng chút nghĩ ngợi đã cất bước theo sau.
Thịnh Trình Việt nghe tiếng bước chân đi theo bèn quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Tuấn Hạo, sau đó đi thẳng về phía trước và bỏ lại một câu nói.
“Nếu con cũng muốn bị giam lỏng thì cứ vào đi.” Giọng điệu Thịnh Trình Việt đầy sức mạnh, chỉ cần Thịnh Tuấn Hạo biết chuyện Viễn Đan bị bệnh chỉ là giả, vậy thì nhất định phải giam lỏng luôn cả cậu. Anh không thể để tin lan truyền ra được, không thể để xảy ra sai sót gì. Anh quyết phải bắt được Tiêu Mộc Diên, sau đó cướp lấy hai đứa trẻ ở bên cô, rồi dạy dỗ cô một trận hẳn hoi mới được.
Thịnh Tuấn Hạo nghe thấy lời Thịnh Trình Việt nói, bước chân bỗng trở nên nặng nề, dường như đang nghĩ có nên đi vào hay không. Tại sao sau khi gặp Viễn Đan lại bị ba giam lỏng nhỉ? Rốt cuộc ba muốn làm gì.
Cuối cùng Thịnh Tuấn Hạo đành cắn răng quyết định đuổi theo bước chân anh. Mặc kệ bây giờ thế nào, cậu rất quan tâm đến Viễn Đan bệnh nặng và chuyện của mẹ, cho nên cậu phải vào xem mới được.
Thịnh Trình Việt cảm nhận được Thịnh Tuấn Hạo theo đuôi thì chẳng nói gì nữa, trực tiếp đi vào phòng Viễn Đan, Viễn Đan cũng là con anh, là con trai đã xa cách 6 năm của anh.