Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 401: ĐỠ ĐẦN CHA MẸ

Sau khi Âu Vũ Đình sửng sốt một hồi, mới nhớ ra anh nửa đường quay lại không phải là vì chuyện này, anh ấy hỏi: “Thảo An đã chịu phải kích thích gì à?”

“Hả?” Thịnh Trình Việt khó hiểu, sau đó nhớ đến dáng vẻ của Thịnh Thảo An lúc trước và dáng vẻ của bây giờ, so sánh với nhau, ai cũng khen dáng vẻ như bây giờ tốt hơn. Anh nói: “Có phải cảm giác Thảo An bây giờ lễ phép hơn rất nhiều, đến nỗi cậu cũng không nhận ra đúng không?”

Âu Vũ Đình gật đầu, vừa nãy lúc Thịnh Thảo An gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy còn do dự không biết có nên nghe máy hay không. Sau đó lại nghĩ dù sao mình cũng đã kết hôn rồi, người này dù thế nào cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với đàn ông đã kết hôn. Đương nhiên, anh ấy còn không biết Thảo An đã làm những gì với Thịnh Trình Việt.

Kết quả là, anh ấy vừa nghe máy, đầu bên kia liền truyền đến một giọng nói rất lịch sự.

“Xin chào, là anh Vũ Đình đúng không ạ?”

Lúc đó Âu Vũ Đình ngây ngẩn cả người, anh nhìn màn hình điện thoại, mình lưu số là Thảo An, không lẽ là lưu sai số rồi?

“Anh Vũ Đình, em là Thảo An đây!” Thịnh Thảo An cảm thấy Âu Vũ Đình rất có thể cũng giống như Thịnh Trình Việt, hoàn toàn không thể giải thích nổi cách ăn nói của cô hiện giờ.

Đây không phải là do dạo này hay lui tới với Tiêu Mộc Diên sao? Không hiểu chuyện liền trở nên lễ phép biết điều, thậm chí còn học thành ngữ để đi mắng chửi người khác. Mà Tiêu Mộc Diên cũng bị cô ấy tiêm nhiễm mấy lời chửi bậy, cô thật sự không muốn cãi nhau với Tiêu Mộc Diên, bởi vì toàn cãi không lại.

“Là Thịnh Thảo An đấy hả?” Âu Vũ Đình hỏi một cách không xác định, anh còn đặc biệt nhấn mạnh tên họ.

“Đúng vậy, em muốn hỏi anh một chút, anh Trình Việt có đang bên cạnh anh không?” Thịnh Thảo An hỏi.

Âu Vũ Đình nói: “Có, sao vậy?”

Thịnh Thảo An nói: “Giúp em chuyển lời với, chuyện ba của tụi em đấy! Bởi vì không biết kiềm chế nên vào viện nằm rồi.”

Kể từ chữ “Ba” trở đi, mấy chữ sau đó gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nặn ra, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận vô cùng.

Sau đó Âu Vũ Đình còn định hỏi gì đó, Thịnh Thảo An đã cúp máy. Kết quả là, anh đành chạy vào đây nói cho Thịnh Trình Việt biết.

“Những việc còn lại, chúng tôi tự xử lý được rồi.” Thịnh Trình Việt nói.

Hàm ý là kêu anh mau đi tìm vợ mình đi, nếu Trương Bân Bân chạy mất, anh lại khóc lóc cho xem.

Âu Vũ Đình bất đắc dĩ nhún vai, nếu Thịnh Trình Việt đã nói như vậy, anh còn ở đây làm gì? Làm bóng đèn à?

*bóng đèn: giống như kỳ đà cản mũi

Sau đó, Thịnh Trình Việt nói với người trong bệnh viện này, không cho phép bất kỳ ai nói với người khác chuyện bọn họ ở đây, nếu không…

Lời nói của Thịnh Trình Việt đương nhiên là có uy lực, đó là lý do, tuy nhiều người nhà họ Thịnh đến bệnh viện này như vậy, nhưng hoàn toàn không có ai biết Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên ở đây.

“Cái cậu Trình Việt này đúng là bất hiếu thật mà! Ba mình đổ bệnh nhiều ngày như vậy, sao lại chưa từng thấy cậu ấy đến lần nào!”

Tổng giám đốc Tô Thị nhìn Thịnh Thắng mà thở dài.

Thật ra thì Thịnh Thắng nào có bệnh tật gì, chỉ là gần đây thận hư. Nói muốn đến bệnh viện, chẳng qua là để che dấu chỗ thiếu hụt này mà thôi, dù sao thì bị người phụ nữ của mình xem thường cũng là một chuyện vô cùng mất mặt.

“Cái thằng khốn nạn kia đã không còn là người nhà họ Thịnh nữa, nó cũng đâu cần đến thăm tôi, đương nhiên, sau này cũng tuyệt đối đừng mơ đến quyền thừa kế Thịnh Thế nữa.” Thịnh Thắng nói.

Người nhà họ Tô bên cạnh nghe vậy liền mừng như nở hoa, nhưng bọn họ chỉ có thể vui sướng sau lưng thôi.

Thịnh Thảo An ở bên cạnh nghe người ta nói Thịnh Trình Việt như vậy rất không vui, cô nhìn Thịnh Thắng nói: “Anh con có thể là còn chưa biết chuyện này đâu, lần này ba vào viện hình như cũng không có đăng báo mà. Nếu không đăng báo, ngoại trừ người một nhà chúng ta và vài vị nào đó của nhà người ta, người khác đâu thể nào biết được chứ?”

“Cô Thịnh nói vậy là sai rồi, phận làm con cái, phải luôn chú ý hỏi thăm tình hình sức khỏe của ba mẹ mình chứ?” Người nói là con trưởng của nhà họ Tô, Tô Hồng.

Thịnh Thảo An lại nở nụ cười nhìn Tô Hồng, cô nói: “Các người có luôn luôn quan tâm để ý đến ba các người sao? Anh cả tôi từ lúc mười mấy tuổi đã có danh tiếng trong giới kinh doanh, hơn hai mươi tuổi liền quản lý Thịnh Thế, mang Thịnh Thế phát triển lớn mạnh. Còn các người lại để ba của các người, một ông lão hơn năm mươi tuổi, vẫn phải ngồi trên cái ghế đó mà làm việc, chẳng lẽ các người không biết cái gì gọi là đỡ đần ba mẹ sao?”

Tô Hồng chợt nghẹn lời, Thịnh Trình Việt này từ trước đến giờ vốn đâu giống người thường, người ngồi được ở vị trí cao nhất kia, bốn mươi năm mươi tuổi là rất bình thường, có Tổng giám đốc tập đoàn nào bởi vì bốn mươi năm mươi tuổi nên không làm tiếp nữa? Sợ là bọn họ cũng chỉ gặp nhà họ Thịnh mà thôi.

Mà Tổng giám đốc Tô Thị nghe Thịnh Thảo An nói cũng chỉ biết câm nín, ai bảo nguyên đám con cháu nhà ông ta không có đứa nào năng lực đủ xuất sắc chứ? Đầu óc không quá thông minh, đại học hạng nhất trong nước cũng thi không đậu, ông ta còn phải dùng tiền đưa bọn họ đi nước ngoài để mạ một cái mác “du học” trở về. Vừa có được một đứa cháu trai thông minh, còn được vinh dự gọi là thần đồng, kết quả lại đụng phải đứa nhỏ nhà Thịnh Trình Việt..

Tổng giám đốc Tô Thị không biết nên trả lời làm sao, con cháu thế này làm sao bảo ông ta yên tâm giao sự nghiệp gia tộc cho bọn họ được.

Thịnh Thắng nhìn thấy người bên cạnh xấu hổ, vẻ mặt trầm xuống: “Thảo An, không được thất lễ.”

“À!” Thịnh Thảo An không khỏi cười lạnh một tiếng, sau đó nói: “Ba ngủ với con gái ông ta, thì thật sự xem ông ta là ba vợ sao?”

Thịnh Thảo An nói xong, cả phòng đều sượng sùng.

“Thịnh Thảo An!” Thịnh Thắng rống lên, tròng mắt xoay tròn mà trừng cô.

Nhưng mà Thịnh Thảo An cũng không sợ: “Các ông cứ luôn miệng nói anh tôi không tới, anh tôi bởi vì Tô Anh nhà các người mà bị đuổi ra ngoài, làm sao có thể tới được. Mà cứ cho là vậy, thì nhiều ngày như vậy rồi, các người có thấy Tô Anh đến đây sao? Cuối cùng chỉ là vì tiền mới đến thôi.”

Người nhà họ Tô nghe vậy sắc mặt lúc trắng lúc xanh, những người này giỏi nhất là diễn trò bên ngoài.

Trong giới kinh doanh, hầu như ai cũng biết con gái út của nhà họ Tô cặp kè với Thịnh Thắng. Hơn nữa ai cũng biết, đứa con gái út kia lúc đầu vốn đáng lẽ phải là con dâu của Thịnh Thắng

Nhưng cũng sẽ không có ai nói ra, bởi không có ai ngốc đến mức đối nghịch với hai gia tộc lớn này.

Nhưng tuy bên ngoài không nói, cũng không chịu nổi người khác xì xào bàn tán sau lưng! Thịnh Thảo An dứt khoát nói thẳng ra: “Người ngoài đồn đại còn khó nghe hơn lời tôi nói, các người có muốn nghe một chút không? Bạn học tôi còn gọi điện tới hỏi, hỏi tôi có phải mẹ mình còn nhỏ hơn tôi nhiều tuổi đúng không.”

“Sao các người không nói gì, chột dạ à, người khác còn có thể âm thầm chịu đựng, chắc các người cũng không ngờ tôi sẽ nói trắng ra chứ gì. Vậy giờ các người đã biết, cũng nên ngoan ngoãn một chút, đừng có mà như vậy nữa.” Thịnh Thảo An khuyên bọn họ.

Tổng giám đốc Tô Thị nhìn Thịnh Thắng, sau đó thở dài.

Thịnh Thắng thấy người nhà họ Tô bị làm khó như vậy, Thịnh Thắng nghiêm mặt lại. Ông ta nhìn Thịnh Thảo An, quát: “Thịnh Thảo An, con mau xin lỗi người nhà họ Tô cho ba!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK