Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 594: CÔ PHẢI BÁO THÙ

Cô ý tá cắn môi nói: “Người bệnh đó, lúc đưa tới bệnh viện trên người đã đầy vết thương, hình như còn mất rất nhiều máu. Ngày hôm sau đã không qua khỏi.”

Đã không qua khỏi?

Thịnh Thảo An đau khổ nhắm hai mắt lại, nước mắt càng đau buồn từ trong hốc mắt trào ra.

Cô cảm thấy dường như trên người mình có vô số con kiến đang gặm cắn.

Trái tim cô giống như bị người nào đó bóp nát vậy, mà những mảnh vỡ này càng làm cho cô càng thêm đau khổ, khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tại sao người chết không phải là mình chứ?

Cô đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, còn giao chị dâu cho một người xấu không có chuyện ác nào không làm. Đáng lý ra cô nên nhận báo ứng mới đúng chứ. Nhưng tại sao Triệu Dương lại chết.

Anh vừa mới nhận một bộ phim, được đóng vai chính, khó khan lắm mới có cơ hội nổi tiếng, chẳng lẽ bây giờ tất cả đều hóa thành hư vô sao?

Không được!

Thịnh Thảo An không tin vào sự thật này, cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy thi thể của Triệu Dương, nếu không thì cô không tin. Cô phải trải qua trăm ngàn cay đắng mới xác định được trái tim mình. Tại sao anh có thể ích kỷ muốn vứt bỏ chính mình chứ? Cô còn muốn cao chạy xa bay với anh mà.

“Thi thể của anh ấy đang ở đâu?” Thịnh Thảo An lau nước mắt trên khuôn mặt, kiên cường siết chắt nắm đấm nhỏ trong tay, sau đó cố gắng nói những lời đau khổ đó ra khỏi miệng.

Cô y tá quả thật đã bị lời nói của Thịnh Thảo An dọa cho sợ hãi, chẳng lẽ người phụ nữ ở trước mặt này muốn trộm thi thể sao?

Cô lùi về phía sau mấy bước, không dám tới gần Thịnh Thảo An. Chỉ sợ cô chính là người bệnh có thể phát điên bất cứ lúc nào.

“Cô đang sợ cái gì? Tôi hỏi cô thi thể của anh ấy đang ở đâu?” Thịnh Thảo An kiềm nén trái tim đang vô cùng đau khổ của mình, hét về phía cô y tá kia.

“Tôi không biết…” Cô y tá cũng không nhiều lời. Ngay cả lúc nói chuyện cũng trở nên lắp bắp rồi.

Thịnh Thảo An càng trở nên thô bạo hơn, trực tiếp bóp cổ cô y tá: “Nếu cô không nói cho tôi biết, tôi sẽ bóp chết cô.”

Cô cũng không nghĩ đến, chính mình lại nói những lời đe dọa như vậy.

Cô y tá kia quả thật đã bị dọa cho sợ hãi.

Thịnh Thảo An cũng không khác khí tăng thêm sức lực.

“Nếu như cô không chịu nói, tôi sẽ không biết một giây sau tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu, bởi vì tôi cảm thấy mình cũng sắp điên lên rồi.” Bây giờ Thịnh Thảo An cũng trở nên nói năng lộn xộn rồi.

“Ở nhà xác ở tầng 4…” Cô y tá kia vừa ho khan vừa nói.

Bây giờ sắc mặt của Thịnh Thảo An đã trở nên âm u đến đáng sợ: “Vậy thì bây giờ cô lập tức dẫn tôi đi gặp anh ấy.”

Bây giờ cô chỉ muốn nói lời tạm biệt với anh ấy.

“Cô nên thả tôi ra trước…” Giọng điệu của cô y tá mang theo vẻ cầu xin.

Cuối cùng Thịnh Thảo An vẫn rút tay mình về, sau đó đi theo cô y tá vào trong thang máy, đi xuống dưới nhà xác ở tầng 4.

“Người cô muốn tìm đang ở bên trong.” Cô y tá có chút oan ức dùng tay che chiếc cổ của mình.

Thịnh Thảo An bước chậm rãi về phía trước.

Chỉ lát nữa là cô đã nhìn thấy Triệu Dương rồi.

Thế nhưng Triệu Dương đã chết rồi.

Hai người bọn họ đã âm dương cách biệt, vậy thì gặp nhau có ý nghĩa gì chứ? Tốt nhất là cô nên đi cùng anh xuống dưới Hoàng tuyền.

“Ở chỗ của cô có dao không?” Thịnh Thảo An nhỏ giọng hỏi.

Cô y tá lập tức ý thức được là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ người phụ nữ ở trước mặt này muốn tự sát, muốn chết vì tình sao?

“Đừng mà, cô còn trẻ như vậy, nếu chết thì rất đáng tiếc, không có người đàn ông này thì có thể tìm người đàn ông khác. Hơn nữa, nếu như anh ấy thích cô, anh ấy cũng không hy vọng nhìn thấy cô như vậy. Cô nên đứng góc độ của anh ấy mà suy nghĩ xem.” Mặc dù cô y tá không thích Thịnh Thảo An, thế nhưng cô cũng không thể thấy chết mà không cứu, tốt xấu gì cô cũng phải khuyên nhủ người phụ nữm đang đi lạc lối ở trước mặt này.

Đứng trên góc độ của anh ấy mà suy nghĩ sao?

Đúng vậy, hình như cô đã bỏ qua cảm nhận của anh rồi. Triệu Dương chết thảm như vậy. Thanh xuân tốt đẹp cứ biến mất như vậy.

Thịnh Thảo An cảm thấy mình không thể chết một cách dễ dàng như vậy. Cô nhất định phải cho Đường Lực phải trả giá đắt. Cô xin thề, cô nhất định phải để cho Đường Lực sống không bằng chết, nếu không thì cô thật sự có lỗi với Triệu Dương.

Vì vậy cô phải báo thù!

“Tôi biết mình nên như thế nào rồi.” Sau khi Thịnh Thảo An nói xong những lời này thì lập tức xoay người rời đi, để lại cô y tá càng trở nên mơ hồ.

Tiêu Mộc Diên nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau khi cô mở mắt ra, cô không hề có chút phản ứng nào.

Cô cảm thấy trái tim cô đã chết rồi. Từ giây phút cô ly hôn với Thịnh Trình Việt, mọi thứ đều là mây bay.

Đường Lực vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cô. Anh vốn cho là sau khi cô tỉnh dậy sẽ la hét ầm ĩ, thế nhưng ngược lại, cô lại bình tĩnh đến mức anh có chút không quen cho lắm.

Có lẽ lần này cô thật sự rất đau lòng. Chỉ có điều không sao, ngược lại, anh sẽ chăm sóc cô thật tốt.

“Mộc Diên, em đã tỉnh rồi?” Giọng điệu của Đường Lực phải nói là dịu dàng đến mức không thể diễn tả bằng lời. Đồng thời lúc anh ta nói còn không nhịn được, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve trán của cô.

Anh vốn cho là cô sẽ phản ứng rất lớn, đập mạnh vào cánh tay của mình chẳng hạn, ai ngờ rằng cô không hề làm như vậy. Trong nháy mắt, Đường Lực cảm thấy có chút được cưng chiều mà sợ hãi.

Tiêu Mộc Diên không hề trả lời anh, chỉ tiếp tục nhắm mắt lại.

Điều này đã làm cho Đường Lực cảm thấy không vui. Chỉ có điều, anh rất kiên nhẫn với cô. Vì vậy rất nhanh anh đã bình tĩnh trở lại, tiếp tục nói: “Tôi biết, bây giờ em đang rất khó chịu. Thế nhưng em cứ tin tưởng tôi, tôi sẽ làm cho em vui vẻ trở lại.”

Vui vẻ?

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy hai chữ này đã trở nên có chút châm biếm. Sao cô có thể vui vẻ được chứ? Người nhà của cô, còn có các con của cô không biết đã chạy đi đâu rồi? Bây giờ ngay cả việc gặp mặt cũng là một việc vô cùng khó khăn rồi, sao cô có thể vui vẻ được chứ?

Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên có tâm sự nặng nề như vậy, Đường Lực nói tiếp: “Em muốn thứ gì, em có thể nói với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn em.”

Đường Lực thề son sắt bên tai cô.

Thế nhưng Tiêu Mộc Diên nghe thấy lời hứa của người đàn ông này, sao cô lại cảm thấy mỉa mai như vậy? Cô còn có thể lựa chọn tin tưởng đàn ông sao?

Bây giờ cô thật sự rất thất vọng với Thịnh Trình Việt. Hai người bọn họ đã thật sự ly hôn rồi.

“Tôi chỉ muốn con của anh, còn có người nhà của tôi. Tôi muốn bọn họ sống bên cạnh tôi mãi mãi.” Tiêu Mộc Diên ngồi dậy, có chút mơ hồ nhìn về phía trước.

Đôi mắt tràn đầy sức sống của cô toát lên vẻ đau buồn không thể nói diễn tả hết được. Đường Lực nhìn thấy như vậy, ghi nhớ hình ảnh này vào tim.

Cho dù dáng vẻ cô đau buồn như vậy, anh cũng muốn che chở cô thật tốt.

“Tôi có thể giúp em tìm bọn họ trở về.” Chỉ cần Tiêu Mộc Diên có thể ở bên cạnh mình mãi mãi, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù là không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

Trên mặt Tiêu Mộc Diên thoáng qua vẻ mừng rỡ, thế nhưng rất nhanh cô lại cúi đầu ủ rũ.

“Em không tin vào năng lực của tôi sao?” Không biết tại sao Đường Lực rất muốn biểu hiện những mặt tốt của mình trước mặt Tiêu Mộc Diên. Anh muốn duy trì trạng thái vui vẻ trước mặt người phụ nữ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK