CHƯƠNG 36: DÁM BẮT NẠT MẸ THÌ PHẢI BỊ TRỪNG TRỊ
“Mẹ cháu rất lương thiện, từ trước tới nay chưa làm việc gì có lỗi cả, cháu thấy người muốn làm việc có lỗi là chú thì có!” Nguyệt Nguyệt tiếp lời của Thịnh Trình Việt liền phản bác, cô bé phát hiện, người đàn ông này thật đáng ghét.
“Đúng thế, mẹ cháu tuyệt đối không làm việc gì sai cả, nếu để cháu biết chú dám bắt nạt mẹ cháu thì cháu sẽ không tha cho chú đâu.” Viễn Đan dường như cảm thấy điều gì đó, đột nhiên cậu bé cũng không còn gọi Thịnh Trình Việt là chú đẹp trai nữa.
“Nếu chú bắt nạt mẹ cháu thì cháu định làm thế nào?” Thịnh Trình Việt vừa lái xe vừa không kìm được mà quay đầu về phía sau liếc nhìn một cái, lúc này Viễn Đan cũng đang nhìn chằm chằm vào anh, có điều rất nhanh sau đó anh đã phải quay đầu lại, vì anh còn phải lái xe.
Trái tim Tiêu Mộc Diên có phần hoảng loạn và đập nhanh hơn, cô sợ Thịnh Trình Việt sẽ nói ra lời gì đó không nên nói với bọn trẻ con.
“Mẹ lợi hại lắm, sao có thể bị người khác bắt nạt chứ?” Tiêu Mộc Diên vừa cười vừa xoa đầu Viễn Đan, nhưng trong lòng cô đang rối bời, vừa nãy cô được Thịnh Trình Việt đỡ lên xe vì thế mà hai đứa trẻ vẫn chưa biết việc chân cô bị thương.
Viễn Đan vốn dĩ đã cảm thấy giữa Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt có chuyện gì đó, bây giờ Tiêu Mộc Diên lại giải thích như vậy thì chứng tỏ giữa bọn họ thực sự có vấn đề.
“Đúng thế, mẹ là người lợi hại nhất.” Nguyệt Nguyệt quay ra nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ đầy tự hào, lúc mẹ cáu lên còn đánh vào mông cô nữa, sợ lắm….
“Mẹ là người quan trọng nhất, nếu mẹ có phải chịu ấm ức gì thì việc đầu tiên là cháu sẽ không tha cho chú, đương nhiên, tới lúc đó nếu cháu không phải là đối thủ của chú thì cháu sẽ chấp nhận ngọc đá cùng vỡ!” Nói tới câu cuối, ngữ khí của Viễn Đan càng trở nên cứng rắn, không ai có thể động vào Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt rõ ràng rất bất ngờ trước câu nói ngọc đá cùng vỡ của cậu bé, không ngờ một đứa trẻ mới sáu tuổi đã có thể nói ra những lời như vậy, có một giây phút nào đó, anh thực sự muốn biết trong đầu cậu bé đang nghĩ gì.
Trái tim Tiêu Mộc Diên cũng run lên, ngọc đá cùng vỡ, như vậy thì nghiêm trọng quá, kể cả cô có phải chịu ấm ức thì cũng không muốn con trai mình phải khổ vì cô, nhưng lời nói của cậu bé khiến cho cô cảm thấy rất cảm động, trong lòng cô cũng cảm thấy chua xót, con trai cô quả nhiên là thương cô nhất.
“Anh, chúng ta chẳng cần ngọc đá cùng vỡ, tới lúc đó anh em chúng ta hợp sức lại tiêu diệt chú đẹp trai là xong.” Nguyệt Nguyệt vừa nói còn vừa giơ nắm đấm tay mình lên, như thể đang tuyên bố điều gì đó với Thịnh Trình Việt .
Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi chấn động, đây là lời một đứa trẻ sáu tuổi nói sao? Đứa lớn thì đòi ngọc đá cùng vỡ với anh, đứa sau thì bảo tiêu diệt anh, Tiêu Mộc Diên dạy con thành ra thế này sao?
“Rất xin lỗi phải nói với hai đứa một câu, mẹ của các cháu đúng là bị chú bắt nạt rồi đấy!” Thịnh Trình Việt nói chậm rãi, miệng còn khẽ cười, anh đang lái xe về phía căn biệt thự của anh, tới đó anh sẽ để cho hai đứa trẻ này chơi cùng với con trai anh, như vậy sẽ không làm nhỡ việc chính của anh và Tiêu Mộc Diên? Cảnh tượng sáng nay vẫn còn in đậm trong lòng anh, nếu cô đã một mực không muốn sinh con cho anh vậy thì anh lại càng bắt cô phải sinh.
Tay của Viễn Đan nắm chặt lại thành nắm đấm, đúng như cậu bé nghĩ, Thịnh Trình Việt đúng là đã ăn hiếp mẹ cậu, đồ đáng chết, anh tưởng cậu không đối phó lại được với anh sao?
Nét mặt của Nguyệt Nguyệt cũng đầy sự phẫn nộ, trước giờ cô bé cũng đã không thiện cảm với người đàn ông này rồi, quả nhiên, những điều mà người đàn ông này làm càng khiến cô bé tức giận.
Thịnh Trình Việt thông qua gương chiếu hậu liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận bừng bừng của hai đứa trẻ, nụ cười trên môi anh càng sâu hơn.
“Chú bắt nạt mẹ các cháu, nhưng chú muốn mẹ các cháu sinh thêm cho các cháu một cô em gái nữa, các cháu không thích à? Nếu chú không bắt nạt mẹ cháu vậy thì làm sao các cháu có thêm em gái được đây?” Thịnh Trình Việt vừa cười vừa nói, bây giờ đột nhiên anh lại mong chờ tới cảnh tượng người phụ nữ này sinh cho anh một đứa con.
“Hả? Hóa ra là tạo ra người sao?” Viễn Đan một ngón tay đặt lên cằm rồi gật gù đầu suy nghĩ, dường như đó là một việc rất quan trọng.
Nguyệt Nguyệt thì tròn xoe mắt nhìn Viễn Đan.
“Cái gì mà tạo ra người mới?” cô bé với sắc mặt tò mò không hiểu, hai mắt cô tròn xoe chớp chớp, đôi mắt ngây thơ của cô bé giống như hai viên ngọc long lanh vô cùng đáng yêu.
Mặt Tiêu Mộc Diên hơi đỏ lên, Thịnh Trình Việt lại nói ra những lời như thế trước mặt bọn trẻ, anh đúng là không biết xấu hổ.
“Tạo ra người mới tức là…..”
“Thôi được rồi, tới rồi, xuống xe thôi!” Tiêu Mộc Diên cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai đứa trẻ, hai đứa trẻ sáu tuổi lại ngồi trước mặt cô để nói về việc tạo ra con người, thế này là thế nào?
Miệng của Thịnh Trình Việt vẫn luôn cười không ngớt, không ngờ ở cùng gia đình ba người nhà cô anh lại có cảm giác vui vẻ thoải mái thế này.
Thịnh Tuấn Hạo quen đứng trước cửa sổ nhìn về phía bầu trời, nghe thấy tiếng xe, theo bản năng cậu bé nhìn theo, vốn cứ nghĩ chỉ có một mình ba, nhưng không ngờ còn có Tiêu Mộc Diên, Trái tim cậu như như vui hơn, cậu nhanh chóng chạy xuống, cậu vốn chẳng để ý tới hai đứa trẻ bên cạnh Tiêu Mộc Diên, trong lòng cậu, chỉ cần nhìn thấy Tiêu Mộc Diên là được rồi.
“Cháu chào cô!” Thịnh Tuấn Hạo sau khi chạy ra thì người đầu tiên cậu bé chào lại là Tiêu Mộc Diên, cũng vì tiếng chào đó mà tất cả mọi người đều nhìn thấy cậu.
Hai mắt Thịnh Trình Việt trùng xuống, sắc mặt anh cũng rõ ràng không vui, cái tên tiểu tử này gọi câu đầu tiên lại là Tiêu Mộc Diên, chẳng lẽ trong mắt con trai, người cha như anh còn chẳng bằng người vừa mới quen có vài ngày sao?
“Tuấn Hạo, hóa ra đây là nhà cậu à, nhà cậu to thật đấy!” Nguyệt Nguyệt không kìm được mà kêu lên, tuy Thịnh Tuấn Hạo sống không hề hạnh phúc nhưng cậu có một căn nhà xa hoa thế này cũng đã là điều khiến không ít người phải ghen tỵ rồi.
Lúc này Thịnh Tuấn Hạo mới rời ánh nhìn khỏi Tiêu Mộc Diên hướng về phíaNguyệt Nguyệt, rồi lại quay sang nhìn Viễn Đan đứng bên cạnh, đột nhiên ánh mắt cậu thay đổi như đang nhìn kẻ thù, tên tiểu tử kia lần trước thiếu chút nữa đã cướp mất vị trí thứ nhất của cậu, lần này cậu tuyệt đối không thể để sơ suất.
Viễn Đan cũng nhìn Thịnh Tuấn Hạo với ánh mắt chẳng ưa, hai người bọn họ giống như là kẻ địch đã được trời định sẵn, đều nhìn đối phương không thuận mắt.
“Viễn Đan, không được mất lịch sự, phải hòa thuận với Tuấn Hạo chứ!” Tiêu Mộc Diên mắng nhẹ Viễn Đan, kể cả cậu có không thích Tử Khiết cũng không được dùng ánh mắt và nét biểu cảm đó để nhìn Thịnh Tuấn Hạo, như vậy chẳng tốt chút nào!
Viễn Đan hứ một tiếng, không nói thêm gì nữa, nếu không phải nể mẹ cậu ở đây thì cậu thậm chí còn chẳng thèm nhìn Thịnh Tuấn Hạo một cái, đương nhiên cậu ghét Thịnh Tuấn Hạo không phải chỉ trong chuyện học tập, mà còn do Thịnh Tuấn Hạo cướp đi tình yêu của mẹ cậu, Viễn Đan rõ ràng có thể cảm nhận được, Tiêu Mộc Diên rất yêu chiều cái tên Thịnh Tuấn Hạo này.
“Xin chào, Nguyệt Nguyệt!” Thịnh Tuấn Hạo rất vui đưa tay ra trước mặt Nguyệt Nguyệt, cậu bé rất thích Nguyệt Nguyệt, đợi cậu lớn lên, cậu nhất định sẽ cưới Nguyệt Nguyệt làm vợ, vì Nguyệt Nguyệt cũng xinh đẹp, lương thiện như cô Tiêu Mộc Diên, nói chung đó là người có thể chạm vào chỗ yếu mềm nhất trong trái tim cậu, vì thế mà cậu muốn gần gũi với người đó.
“ChàoTuấn Hạo!” Nguyệt Nguyệt cũng nói rất vui vẻ, cô bé vừa nói vừa cười rất tươi, như thể vì được gặp Thịnh Tuấn Hạo mà cô bé cũng vui hơn.
Thịnh Trình Việt vẫn luôn ôm lấy Tiêu Mộc Diên trong lòng, tuy Tiêu Mộc Diên đã có ý không muốn nhưng anh vẫn không chịu bỏ cô ra mà còn ôm chặt hơn, vì thế cô chỉ biết ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, không dám vùng vẫy nữa.
“Mấy đứa chơi với nhau đi nhé, mẹ cháu chân bị trẹo rồi, chú phải đưa mẹ vào trong phòng.” Vừa dứt lời, Thịnh Trình Việt cũng chẳng thèm để ý tới sự phản đối của Tiêu Mộc Diên, anh sải bước đi thẳng về phía phòng anh.
“Anh muốn làm gì?” vừa vào cửa, Tiêu Mộc Diên lập tức cảnh báo, trên mặt cô hiện rõ sự sợ hãi, sự lăng nhục của anh đối với cô cô vẫn còn ghi nhớ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện ra cảnh tượng anh cưỡng bức cô, trái tim cô lại nhói đau, nỗi đau mà anh mang tới cho cô chính là vết nhơ cả đời này của cô.
Vào lúc Thịnh Trình Việt bước vào cửa, toàn thân anh toát ra sự lạnh lùng, anh thô bạo ném Tiêu Mộc Diên xuống giường, Tiêu Mộc Diên đang định ngồi dậy thì anh liền xông tới.
“Anh muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên kêu lên tức giận, người đàn ông này sao có thể như vậy chứ? Bất luận lúc nào anh đều có giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Nói, có phải Trương Vân Doanh là người đàn ông mà em thầm yêu trong lòng, bởi vì người đàn ông đó nên em mới một mực không chịu để tôi động vào đúng không? Hai đứa nhóc có phải là con của Trương Vân Doanh không?” Thịnh Trình Việt đột nhiên hỏi, sự lạnh lùng của anh như bao trùm lên cơ thể của Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cảm nhận được vị hương chanh thơm mát phả vào mũi, nhưng lúc này tại sao cơ thể cô lại xuất hiện cảm giác nóng ran, hơn nữa cái cảm giác này lại càng lúc càng dữ dội.
“Tôi chẳng qua là bán mình cho anh làm tình nhân, chứ không hề bán cả trái tim mình cho anh, vì thế tôi yêu ai thì cũng không hề có liên quan gì với Thịnh Trình Việt anh!” Tiêu Mộc Diên nhìn thẳng vào mắt Thịnh Trình Việt , dường như không hề cảm thấy sợ anh, đúng thế, sao cô phải sợ anh chứ, cơ thể cô đã bị anh tùy ý chà đạp, cô còn có gì đáng để phải sợ nữa!
Đôi mắt Thịnh Trình Việt nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, người phụ nữ này không ngờ dám cãi lại, càng cãi càng chứng tỏ cô đang chột dạ, được lắm, quả nhiên người phụ nữ này có quan hệ với Trương Vân Doanh, chẳng trách con trai cô lại thông minh như vậy, hóa ra là nhận được gen từ Trương Vân Doanh, không biết tại sao, sau khi biết được sự việc này trái tim anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Cô nói xem, nếu để Trương Vân Doanh biết được cô chẳng qua là tình nhân mà tôi mua về thì cậu ta sẽ thế nào?” Thịnh Trình Việt nhướn mày lên đầy vẻ thách thức, lúc này, trong mắt anh tràn đầy dục vọng.
“Tổng giám đốc Thịnh muốn nói thế nào thì nói thế ấy, dù sao thì miệng cũng ở trên người anh, chẳng phải thứ tôi có thể quản được, có điều, tại sao tổng giám đốc Thịnh phải nói với Trương Vân Doanh chứ? Là anh đang ghen tỵ với anh ấy à? Tổng giám đốc Thịnh chẳng phải là vì chuyện đính hôn với Âu Đan mà coi như không nhìn thấy tôi ở trong buổi khiêu vũ đó sao?”
Tiêu Mộc Diên nhìn thẳng vào mắt Thịnh Trình Việt và nói, ánh mắt anh tuy rất đáng sợ, nhưng sự ương bướng của cô không cho phép cô lùi bước, những tổn thương mà anh mang lại cho cô đã quá nhiều nhiều, cô đã như tê dại, vì thế cô chẳng còn quan tâm nữa.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, đôi lông mày anh nhướn lên với vẻ cao ngạo, miệng anh khẽ nhếch cười.
“Em đang ghen đấy à?” Thịnh Trình Việt suy nghĩ vài giây, anh cảm thấy cũng có thể là như vậy, chính vì thế mà trong lòng anh tự nhiên thấy vui, anh vui bởi vì cô ghen.
Tiêu Mộc Diên cũng bật cười, nụ cười đầy vẻ mỉa mai, sao cô có thể ghen chứ? Sự tàn nhẫn mà anh đối với cô cả đời này cô cũng không quên, cô đối với anh, chỉ có hận, hận anh cả một đời một kiếp.