Nhân viên phục vụ bước tới xem xét tình hình, khua tay múa chân hỏi chuyện gì xảy ra với đứa bé này vậy. Thịnh Tâm Lan ôm lấy Nguyễn Lập Huy rồi trả lời người kia bằng một câu tiếng anh rất chuẩn.
"Đây là con của bạn tôi, người đó chắc đang ở trong khách sạn này, lát nữa tôi sẽ đưa cậu bé về, anh không phải lo đâu."
Thấy Nguyễn Lập Huy vẫn ôm Thịnh Tâm Lan thì người nhân viên kia cũng không nghi ngờ gì mà yên tâm đi khỏi.
Người nhân viên vừa đi khỏi thì Thịnh Tâm Lan liền thả Nguyễn Lập Huy xuống đất, sau đó cô ngồi xuống nhìn cậu rồi hỏi:
"Lập Huy, sao con lại ở đây? Ba con đâu rồi."
Nguyễn Lập Huy trợn to mắt, cứ liên tục khua tay múa chân như đang muốn nói điều gì.
Nghĩ đên việc cậu bé không thể nói được, Thịnh Tâm Lan đổi cách hỏi khác: "Ba con có đi cùng không?"
Lúc này Nguyễn Lập Huy mới gật đầu.
Thịnh Tâm Lan cau mày nói: "Con ở khách sạn này với ba à?"
Cậu bé lại gật đầu.
"Vậy tại sao con lại ở đây một mình?"
Vừa nghe cô nói vậy thì Nguyễn Lập Huy liền bĩu môi, mặt méo xệch.
Đang phải chịu uất ức sao?
Thịnh Tâm Lan không biết làm gì hơn, lại chẳng thể hiểu được cậu đang ra hiệu muốn nói gì, thế là cô dứt khoát gọi điện thoại cho Nguyễn Anh Minh luôn.
"Người nhận tạm thời không nghe máy..."
Đầu dây bên kia chỉ có giọng tổng đài dịu dàng thông báo không có người nghe máy.
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, có chuyện gì với Nguyễn Anh Minh vậy chứ? Sao lại bỏ con giữa chợ thế này, đã vậy còn không nghe điện thoại nữa chứ.