Lúc rời đi, câu cuối cùng nghe được là của Cao Khải.
Người đàn ông phong lưu trong tình trường này rõ ràng là một móng heo béo bở trong mắt phụ nữ thành phố, nhưng một khi khổ vì tình, ấy mà cũng khiến lòng người như thắt lại theo, anh ta nói:
"Lưu Ngọc Hạnh, coi như trong hai ngày này không có chuyện gì xảy ra, chúng ta, chúng ta vẫn như trước đây, được không?"
Thịnh Tâm Lan không ngờ sự tình lại đến mức này, Cao Khải vậy mà còn chịu nhượng bộ, thậm chí còn bằng lòng đưa mọi chuyện trở lại thời điểm ban đầu, xem như những chuyện quan trọng như cầu hôn và bị Ngọc Hạnh từ chối không tồn tại?
"Không thể, tôi chơi đủ rồi, Cao Khải."
Lưu Ngọc Hạnh đáp lại.
Đối với những chuyện cặn bã này, thực sự không liên quan gì đến giới tính.
- -
Sắc trời tối dần, Thịnh Tâm Lan lái xe đưa Lưu Ngọc Hạnh trở về văn phòng thiết kế quần áo của cô ấy.
"Tớ thực sự không sao, cậu không cần đặc biệt đưa tớ về."
"Ai quan tâm cậu có sao hay không?"
Thịnh Tâm Lan liếc cô một cái, ánh mắt ghét bỏ: "Tớ chỉ muốn ăn cổ vịt nướng ở cạnh văn phòng thiết kế của cậu."
"Vậy tớ mời."
"Tất nhiên là cậu mời rồi. Cậu nỡ để một người thất nghiệp như tớ bỏ tiền sao?"
Kể từ khi rời bệnh viện, tâm trạng của Ngọc Hạnh vẫn luôn không được tốt, Thịnh Tâm Lan sợ cô ấy tự bóp nghẹt bản thân vào những chuyện xấu đã xảy ra, vì vậy vẫn luôn dùng cách oán giận nói chuyện với cô ấy.
Nếu như lúc bình thường, Lưu Ngọc Hạnh đã sớm không ngừng tranh luận cao thấp với cô, nhưng bây giờ dáng vẻ cô ấy mệt mỏi tựa vào ghế lái, sau một lúc lâu thốt ra một câu trong thở dài:
"Đáng tiếc."
“Cậu cũng cảm thấy đáng tiếc à?” Thịnh Tâm Lan nhìn Lưu Ngọc Hạnh, cho rằng cô ấy đang tiếc nuối về chuyện chia tay với Cao Khải: “Hiếm thấy à?”
Lưu Ngọc Hạnh nhàn nhạt nhìn cô: "Tiếc là trước đây tớ đã bàn bạc với Cao Khải rủ cậu và Nguyễn Anh Minh cùng đi chơi, mượn cơ hội này xoa dịu quan hệ giữa hai người. Lần này tớ và Cao Khải tan rã, coi như không giúp được hai người rồi. "
Nhắc đến Nguyễn Anh Minh, nụ cười an ủi của Thịnh Tâm Lan cũng đông cứng lại nơi khóe môi, bàn tay đang cầm vô lăng hơi siết chặt: "Ai cần hai người giúp, lo tốt cho chuyện của cậu đi?"
Văn phòng thiết kế của Lưu Ngọc Hạnh nằm ở phía đông thành phố Đông Lăng, gần với khu phố cổ, hiện giờ có rất nhiều người đi lại, đến nửa đêm vẫn nườm nượp người xe.
Thịnh Tâm Lan và Lưu Ngọc Hạnh ngồi bên cửa sổ nhận xét rất hằn học về cách ăn mặc, cách ăn nói và tác phong của du khách, trong mắt các nhà thiết kế lớn, tất cả đều là hàng chợ không có người nào lọt vào mắt.
Thịnh Tâm Lan đảo mắt nhìn cô:
"Còn không biết thẹn khi nói người khác, thật sự nên đưa cho cậu một cái gương để tự soi lại bộ dạng mình bây giờ. Trang điểm mắt trông như gấu trúc, miệng đầy dầu mỡ chẳng còn chút hình ảnh."
Nghe vậy, Lưu Ngọc Hạnh quay đầu lại, ánh mắt lờ đờ liếc nhìn Thịnh Tâm Lan, Thịnh Tâm Lan lúc này đang cầm cổ vịt nướng và cánh gà rán trong tay, mặt không chút thay đổi, nói:
"Cũng như nhau!". Truyện Việt Nam
Giống nhau đều bị đàn ông làm đau lòng, đều là phụ nữ tìm đến đồ ăn để xua tan phiền muộn trong lòng, hà tất phải làm khó nhau?
"Nếu không bị bệnh, khi Cao Khải cầu hôn cậu, chắc cậu sẽ đồng ý không chút do dự?"
Thịnh Tâm Lan hỏi.
Lưu Ngọc Hạnh chẳng hề để ý cắn một miếng cánh gà, nói mập mờ không rõ:
"Nếu không mắc căn bệnh này, e rằng tớ đã lấy chồng lâu rồi, đâu đến lượt anh ta?"
Chẳng qua là lưu luyến những điểm đặc sắc của thế giới nên mới sống tạm bợ qua ngày, không muốn thêm gánh nặng cho người khác nên mới cô độc một mình. Nếu cuộc sống thật sự suôn sẻ thì cô sớm đã lập gia đình và sống một cuộc sống bình thường nhất.
"Đừng hỏi chuyện này nữa, nói đến ba của cậu đi. Buổi sáng ở bệnh viện, tớ nghe cậu và bác sĩ nói chuyện, nói sức khỏe bây giờ của ba cậu đã khá ổn định rồi. Vậy sau này vẫn ở trong viện dưỡng lão sao?"
Thịnh Tâm Lan cau mày: "Tớ đã hỏi ông ấy, ông ấy muốn về nhà."
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Ngọc Hạnh trầm xuống:
"Chết tiệt, ông già này sao vậy? Không ngờ cậu tốn công tốn sức chăm sóc ông ta lâu như vậy, đến khi khỏi bệnh liền muốn phủi mông bỏ đi, vẫn muốn sống chung với bà vợ bé kia à?"
Lời này nghe có vẻ chói tai, Thịnh Tâm Lan cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng trên mặt lại giả vờ thoải mái: "Bỏ đi, dù sao bọn họ đã sống với nhau hơn nửa đời người, so với tớ thì thân thiết hơn. Tuổi tác đã cao, chắc là không muốn sống một mình cô đơn trong viện dưỡng lão.”
"Ông già này là lòng lang dạ sói."
Lưu Ngọc Hạnh gọi ông già cũng không kiêng dè ông ta “là ba của Thịnh Tâm Lan” và cũng chẳng nể mặt chút nào:
"Theo tớ thấy, lần này kéo ông ta từ cửa âm phủ trở về cũng coi như là cậu đã tận hiếu, sau này cứ mặc kệ ông ta, hãy sống tốt cuộc đời của mình đi."
Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan nhàn nhạt: "Chắc cũng không cần tớ bận tâm đến nữa."
Những ngày gần đây mẹ con Vu Cẩm Hà rất siêng chạy đến bệnh viện, chủ ý chuyển Thịnh Thanh Sơn về nhà cũng là hai người họ đưa ra, có thể thấy hai mẹ con họ cũng xem như thật tình thật ý với Thịnh Thanh Sơn.
"Sau này thì sao, cậu tính làm gì."
"… Hả?"
“Chuyện công việc của cậu.” Lưu Ngọc Hạnh vừa lau bàn tay đầy dầu mỡ, vừa hỏi cô: “Trước đây không phải cậu nói đã nghĩ xong muốn làm gì rồi hay sao? Còn thần bí với tớ như vậy. Bây giờ có thể nói rồi chứ?”
"Thật ra thì cũng không có gì phải giữ bí mật cả."
Thịnh Tâm Lan mỉm cười: "Chỉ là khi đó giấy tờ vẫn chưa làm xong, hôm qua vừa mới làm xong."
"Gì vậy?"
Thịnh Tâm Lan lau tay sạch sẽ rồi lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách bên người đưa qua:
"Công ty TNHH Quần áo và Trang sức Thanh Vân, Tổng giám đốc Thịnh Tâm Lan?"
Lưu Ngọc Hạnh khẽ giọng đọc lên, ngẩng đầu lên vô cùng kinh ngạc: "Cậu đã mở công ty?"
"Không phải tớ mở, Thanh Vân là công ty của mẹ tớ lúc đầu", Thịnh Tâm Lan giải thích.
"Lúc ban đầu khi mẹ tớ lấy ba tớ, ba tớ mới bắt đầu lập nghiệp. Nguồn vốn lưu động trong giai đoạn đầu chủ yếu là từ chỗ của mẹ tớ. Sau đó, mẹ tớ mang thai tớ và công ty của ba tớ cũng bước vào con đường phát triển đúng đắn, Thanh Vân liền được sáp nhập vào Tập đoàn Thịnh thị. Nhưng tập đoàn vẫn luôn quản lý công ty quần áo nhỏ này không ra làm sao, cho nên hiện tại phát triển cũng không tốt lắm, nên tớ sẽ tiếp quản."
Thịnh Tâm Lan đã bỏ qua một số chuyện ở giữa, nhưng Lưu Ngọc Hạnh cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Thư Mộng đã ngừng làm việc sau khi mang thai Thịnh Tâm Lan. Thanh Vân được sáp nhập vào tập đoàn của Thịnh Thanh Sơn và trở thành một công ty con không được để mắt tới. Sau đó, Vu Cẩm Hà xen vào cuộc hôn nhân của hai người. Thư Mộng qua đời khi sinh con, đến con gái của bà Vu Cẩm Hà còn không đối xử tốt chứ đừng nói đến công ty của bà.
Để công ty nhỏ bé này vượt qua khó khăn và tồn tại cho đến ngày nay, đúng là không dễ dàng.
"Khi tớ nói với ba tớ điều này, ông ấy không nói gì đã đồng ý."
"Ông ta tất nhiên là phải đồng ý, đây vốn là thứ thuộc về cậu. Lấy lại thứ của mình một cách hợp lý có gì sai."
Thịnh Tâm Lan mỉm cười: "Được rồi, chuyện đã qua tớ cũng không còn tính toán nữa, cậu cũng đừng phẫn nộ. Tớ có chuyện quan trọng muốn hỏi cậu."
"Chuyện gì vậy?"
"Có muốn đến Thanh Vân giúp tớ không?"
Lưu Ngọc Hạnh ngẩn ra, cau mày nói: "Cậu muốn tớ làm nhà thiết kế trong xí nghiệp nhỏ rách nát của cậu? Lý do?"
"Cậu được lợi."
“Bà cô tôi ơi, cậu có biết bây giờ ở ngoài thị trường giá trị của tớ là bao nhiêu không?” Lưu Ngọc Hạnh liền tròn xoe mắt.