“Nói xem tôi đã làm gì cô.”
Mặt Nguyễn Anh Minh vẫn không thay đổi, nhàn nhã bước tới trước mặt cô, ánh mắt sâu xa: “Hay là cô làm mẫu một lần cũng được, tôi không ngại đâu.”
Thịnh Tâm Lan hoảng loạn lùi lại, bước hụt một bước, bắp chân đập vào ghế sofa, đột nhiên cô đứng không vững nên ngã người ra sau, vô thức túm lấy “thứ” gần nhất trước mặt.
Gần như ngay lập tức, cô nhận ra rằng mình đang nắm lấy cổ áo Nguyễn Anh Minh, sau khi ngã xuống, điều đầu tiên cô định làm là đẩy anh ra, nhưng…
“Ầm” một tiếng cực lớn vang lên bên ngoài, trong tiếng sấm sét vang trời, căn phòng đột nhiên xì xì vài tiếng rồi tối om. Cô giật mình kêu lên, nhào vào vòng tay hơi lạnh trước mắt, rùng mình một cái.
Có tiếng ồn ào bên ngoài khách sạn.
“Sao lại tối thế?”
“Mất điện à?”
Bên ngoài vang lên giọng nói trấn an của nhân viên khách sạn: “Quý khách đừng sợ, trước tiên hãy về phòng của mình chờ một chút, cầu dao khách sạn bị ngắt, chúng tôi đang sửa rồi, sẽ ổn định lại ngay thôi.”
Trong hỗn loạn, chỉ có phòng của Thịnh Tâm Lan là hoàn toàn tĩnh lặng, dường như một cánh cửa và một bức tường đã ngăn cách mọi sự ồn ào bên ngoài, yên lặng đến mức đánh rơi cây kim xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Thịnh Tâm Lan có thể nghe thấy tiếng thở của người đàn ông trêи người mình.
Nguyễn Anh Minh có thể ngửi thấy mùi hương mát lạnh của người phụ nữ bên dưới mình.
Trong hai lồng ngực phập phồng áp sát nhau là hai trái tim đang đập thình thịch, màn đêm u tối, khoảng cách quá gần, không khí cũng dần loãng ra.
Thịnh Tâm Lan nhớ lại cảnh hôn anh lúc trước, đầu óc hỗn loạn, quên cả đẩy anh ra.
“Vừa nãy cô vẫn chưa nói cho tôi biết đêm đó tôi đã làm gì cô.”
Giọng nói trầm thấp ở ngay bên tai, Thịnh Tâm Lan chỉ cảm thấy linh hồn mình đã tách khỏi thể xác.
“Sao cơ?”
“Những gì tôi làm với cô đêm đó còn phải kiềm chế hơn bây giờ.”
Lời vừa dứt, Thịnh Tâm Lan còn chưa hoàn hồn thì đôi môi mỏng hơi lạnh đã ngăn âm thanh của cô lại.
“Ưm…”
Nụ hôn của anh rơi xuống môi cô, nhẹ nhàng hút lấy sự ngọt ngào của cô, lướt qua cằm, qua cổ, qua đường cong bờ vai không biết đã bị kéo ra từ bao giờ.
Áo sơ mi trêи người cô bị xé toạc, ngoài cửa sổ có làn gió mát thổi qua nhưng không ai cảm thấy lạnh, cảm giác nóng như thiêu đốt lan ra khắp người, cô cảm thấy mình đã tỉnh táo, nhưng cơ thể lại như say rượu, không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Tay Nguyễn Anh Minh chạm vào mép váy cô, định tiến vào sâu hơn.
Trong phòng có một tia sáng loé lên, sau vài tiếng “xì xì xì”, đèn đã sáng.
Cùng lúc đó, Thịnh Tâm Lan chợt đẩy mạnh anh ra, dường như cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn chằm chằm anh hai giây sau đó hoảng hốt bỏ chạy, nhốt mình trong phòng tắm.
Nguyễn Anh Minh bị đẩy ra thì thuận thế ngã ngồi trêи ghế sofa, không vui nhìn chằm chằm đèn chùm trêи cao, như muốn trách móc nó sáng lên không đúng lúc.
Sau đó anh lại nhìn về hướng phòng tắm, nhớ lại chuyện vừa rồi, trong mắt anh hiện lên vài tia nghi hoặc.
Anh có thể khẳng định một lần nữa là cơ thể Thịnh Tâm Lan không kháng cự mình, hơn nữa còn rất hợp với anh.
Thịnh Tâm Lan nhốt mình trong phòng tắm, vòi nước chảy róc rách, cô dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt nhiều lần mới giảm bớt cảm giác nóng ran trêи mặt.
Vừa nãy cô làm sao vậy? Cô điên rồi sao? Suýt nữa thì…!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Thưa anh, vì vấn đề trục trặc mạch điện của khách sạn, bà chủ chúng tôi đã đích thân xuống bếp làm hoành thánh để xin lỗi, mời anh xuống lầu dùng bữa khuya.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Bên ngoài là Nguyễn Anh Minh đang nói chuyện với cô gái nhân viên khách sạn.
Thịnh Tâm Lan đứng trong phòng tắm, ngơ ngác nhìn ra cửa, một lúc sau Nguyễn Anh Minh tới gõ cửa.
“Vừa nãy…”
“Tôi nghe thấy rồi.” Cô vội vàng ngắt lời Nguyễn Anh Minh: “Anh đi trước đi, lát nữa tôi xuống.”
Âm thanh ngoài cửa đột ngột dừng lại, không biết có phải ảo giác của cô không mà cô cảm giác mình nghe thấy tiếng cười của Nguyễn Anh Minh.
Sau mười phút chuẩn bị tâm lý, Thịnh Tâm Lan mới mở cửa phòng tắm rồi bước ra ngoài.
Nguyễn Anh Minh không đợi cô, có vẻ anh đã xuống dưới ăn khuya rồi.
Cô thu dọn chăn gối trêи ghế sofa, thấy bên ngoài trời mưa, bây giờ ra ngoài cũng không tìm được nơi ở, tối nay chỉ đành ở lại đây thôi.
Tầng dưới khách sạn lúc này đang náo nhiệt, khách du lịch túm năm tụm ba lại chơi trò chơi, có người chơi bài ma sói, có người chơi đấu địa chủ, còn có người đàn guitar rồi hát.
Nguyễn Anh Minh được coi là một nhóm khác, anh ngồi trong góc đọc bài tài chính kinh tế hôm nay, còn cầm một chiếc bút bi khoanh lại.
Thịnh Tâm Lan hít sâu một hồi, ngồi xuống đối diện anh, né tránh không nhắc tới chuyện vừa rồi, cố ra vẻ nhẹ nhõm nói:
“Đã ra ngoài rồi mà vẫn còn nghiêm túc như vậy? Anh đang đọc báo kinh tế tài chính hôm nay à?”
Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu lên, vẻ mặt thản nhiên.
“Có phải cô cảm thấy tôi là người không có hoạt động giải trí không?”
“Anh có à?” Thịnh Tâm Lan rất nghi ngờ.
Nguyễn Anh Minh đặt tờ báo lên bàn rồi chậm rãi đẩy qua: “Không phải không có, chỉ là so với những trò mọi người hay chơi cần não hơn một chút.”
Trêи tờ báo là trò chơi Sudoku đã được điền kín các ô, anh vừa cầm bút lên khoanh khoanh viết biết là để chơi trò này.
Khoé miệng Thịnh Tâm Lan giật giật, bị Nguyễn Anh Minh đáp trả như vậy, cô thật sự không để ý đến chuyện vừa nãy nữa.
“Trò chơi rèn luyện IQ cũng có thể được anh nói cao thủ như vậy, người khác chơi bài, chơi ma sói cũng cần não đó có được không?”
Đều là trò chơi, sao phải phân chia cấp bậc làm gì?
Nguyễn Anh Minh không cho là vậy.
“Vậy ư? Một bộ bài ba người chơi, ngoài lúc tráo bài thì không cần nhớ bài, khi cô tự lấy bài là có thể đoán được người khác đang cầm quân gì, trò chơi như vậy tôi không nghĩ cần dùng đến não lắm.”
“Nhớ bài?” Thịnh Tâm Lan nghi ngờ: “Tôi đã nghe nói có người nhớ được bài, nhưng chưa nghe ai nói có người lấy bài rồi là có thể đoán được trêи tay hai đối phương còn lại cầm quân gì, không thể nào.”
Khi chưa ai đánh xuống, sao có thể đoán được hai người còn lại cầm quân gì?
“Tôi cũng không ép cô phải tin.” Nguyễn Anh Minh nhướn mày, giống người đàn ông thành công nhìn xuống mọi người.
Thịnh Tâm Lan nhìn mà bực mình, cô nhìn quanh một vòng phát hiện hai cô gái bàn bên đang lén quan sát Nguyễn Anh Minh, hai mắt sáng ngời.
“Các cô có hai người phải không? Có muốn chơi bài không?”
Hai cô gái được để ý tới mà ngạc nhiên, khuôn mặt đỏ bừng, gật đầu lia lịa.
Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh rồi chế nhạo:
“Chỉ nói miệng thôi không được, chứng minh đi tổng giám đốc Nguyễn, tôi rất tò mò.”
Nguyễn Anh Minh không từ chối, hai bàn được ghép lại với nhau, hai cô gái nhanh chóng lấy bộ bài từ quầy lễ tân rồi rút bài lập đội, Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh vừa hay lại thành hai đội đối diện nhau.
Lúc chia bài, Thịnh Tâm Lan thấy bài mình đẹp thì gần như không nhịn được bật cười ra tiếng, chỉ cần đi được con bài nhỏ này ra là cô chắc chắn sẽ thắng, huống hồ con bài này cũng không tính là nhỏ.