Mục lục
Lãi Được Bé Yêu - Thịnh Tâm Lan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Nguyễn Anh Minh tái xanh lại, nhưng cũng không hề tỏ ý muốn nói.

Thịnh Tâm Lan được nước lấn tới, cố ý trêu chọc anh.

“Thực ra con người có một số thói quen đặc biệt cũng là điều có thể hiểu được, hơn nữa xu hướng tính cách của anh luôn là một ẩn số khó giải đáp ở Đông Lăng. Tôi cảm thấy chẳng có gì không thể nói cả, tôi chỉ thấy lạ, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến hai người đánh nhau trên giường.”

Sắc mặt Nguyễn Anh Minh càng trở nên tồi tệ hơn, rõ ràng là đang cố kìm nén không bộc lộ ra.

“Chẳng lẽ là vì chơi chưa thấy vui vẻ, hay là vì không thỏa thuận được ai trên ai dưới, nên mới đánh nhau?”

Thấy Thịnh Tâm Lan càng nói càng đi quá giới hạn, nụ cười kìm nén của Chu Phương phản chiếu trong gương chiếu hậu, sắc mặt đỏ bừng lên.

Sắc mặt Nguyễn Anh Minh tối sầm như đáy nồi,

“Xu hướng tình dục cũng như sở thích đặc biệt của tôi, em còn chưa rõ sao?”


Giọng nói trầm ấm vang lên trong khoang ô tô, trong nháy mắt đập tan sự chế nhạo của Thịnh Tâm Lan.

Khuôn mặt Thịnh Tâm Lan lập tức nóng bừng lên như chảo lửa, nhất thời không biết nên nói gì, thậm chí còn không dám ngẩng đầu.

Thật vô liêm sỉ, ở đâu ra chuyện như này chứ?

Thấy Thịnh Tâm Lan thành thực, vẻ mặt Nguyễn Anh Minh lập tức dịu đi, anh khẽ liếc cô một cái, mặt cũng không dày tới mức nói cái gì cũng không thấy xấu hổ, mới nói có một chút như vậy mà đã câm như hến rồi?

Không khí trong xe có chút buồn tẻ, không ai nói câu nào, thực sự quá áp lực.

Nguyễn Anh Minh nhận ra có vẻ mình đã nói quá thẳng thắn, Thịnh Tâm Lan có vẻ không thoải mái, liền thấy hối hận trong lòng, anh phát hiện ra rằng bất luận Thịnh Tâm Lan làm gì, anh tức giận cũng được, nổi cáu cũng được, trong lòng luôn có một vị trí mà ngoài cô ra không ai có thể thay thế.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ chỉ xử lý vết thương trên mặt Nguyễn Anh Minh một cách đơn giản, ngoài ra cũng sắp xếp chụp X-quang phổi, vì sợ xương sườn xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Lúc Chu Phương đi lấy thuốc, bác sĩ ra ngoài chẩn đoán cho các bệnh nhân khác, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại hai người bọn họ, cả người đều không nói với nhau câu gì.

Thịnh Tâm Lan nắm chặt túi xách, do dự một hồi rồi nói: “Nếu anh đã không sao rồi thì tôi xin phép về trước.”

Còn chưa kịp bước đi, giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh từ bên cạnh vang lên: “Chuyện ngày hôm nay em không định nói cho tôi biết sao?”



Thịnh Tâm Lan hơi ngạc nhiên một chút: “Anh muốn nghe cái gì?”

“Tiêu Thành Tâm hẹn em tới khách sạn, em thực sự đã đến, em đừng nói với tôi em tới khách sạn chỉ đơn thuần là muốn bàn chuyện kinh doanh cùng anh ta nhé.”

Lại nghi ngờ.

Thịnh Tâm Lan vốn dĩ đã rất cảm động, mặc dù Nguyễn Anh Minh không thừa nhận nhưng cô có thể đoán rằng anh xuất hiện trong khách sạn là vì cô, nhưng sự cảm động này chưa kéo dài được bao lâu thì cô đã ngã gục trước câu hỏi của anh.

Nếu cô không tới khách sạn để bàn chuyện kinh doanh, vậy còn có thể làm gì?

Hàm ý trong câu nói của anh ấy, không cần giải thích cũng rõ câu trả lời.

“Đấy là chuyện riêng của tôi.” Thịnh Tâm Lan tức giận liếc nhìn anh, trong lòng cảm thấy sự cảm động của mình vừa rồi không đáng chút nào: “Anh tới khách sạn làm gì chẳng phải cũng không nói cho tôi sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh? Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi.

“Tại sao tôi lại xuất hiện trong khách sạn em không biết sao? Thịnh Tâm Lan, em không biết phân biệt tốt xấu thế sao?”

Anh nghe thấy một giọng nói giận dữ sau lưng mình.

Thịnh Tâm Lan bình tĩnh lại và nói một cách thờ ơ.

“Vậy tôi phải cảm ơn anh vì đã nghĩ cho tôi, tôi cũng giúp anh không bị Tiêu Thành Tâm đánh một trận, cũng coi như hòa nhé, sếp Nguyễn.”

“Nếu như tôi không đến? Em tính làm gì?”

“Phải làm gì thì làm thôi, sếp Nguyễn không phải đã nghĩ thay tôi rồi sao?” Thịnh Tâm Lan quay lưng về phía anh, ngoái đầu nhìn lại, trong mắt đầy vẻ xa cách.

Thái độ miễn cưỡng lạnh lùng này khiến lồng ngực Nguyễn Anh Minh cảm thấy tức giận đến cuồn cuộn, anh không nghĩ ngợi gì nhiều, nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp xoay người cô lại. Trong lúc cô sợ hãi, hoảng sợ và vùng vẫy, anh hung hăng ép cô lên giường trong phòng phẫu thuật.

“Anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra.” Thịnh Tâm Lan dùng hết sức vùng vẫy, nhưng lại sợ bị người khác nghe thấy, nên cố kiềm chế lại.

Cánh tay vững chãi đặt ở hai bên vai cô, bóng đen nặng nề đổ xuống, giống như đang bị bó hẹp trong một phạm vi nhỏ bé vậy, cô bị giữ chặt trong bóng đen của anh, không cách nào cử động được.

Nguyễn Anh Minh nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm phía dưới, cảm giác không có sức mạnh, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, nói: “Thịnh Tâm Lan, em có biết em hết lần này đến lần khác thử thách sức chịu đựng của tôi không, em khiến tôi cảm thấy trước đây mình đúng là mù nên mới nhìn trúng người phụ nữ như em.”

Nghe anh ta nói vậy, trong lòng Thịnh Tâm Lan có chút hoang mang, ngay lập tức nổi giận nói.



“Con người không thể nào mù cả đời được, bây giờ dừng lại vẫn còn kịp đấy.”

“Không kịp nữa rồi.”

Nguyễn Anh Minh nhìn cô chằm chằm, siết chặt vai cô, không quan tâm đến vẻ mặt đau khổ và nhăn nhó của cô, cúi người xuống tàn bạo.

“Đau không? Khi tôi nghe những lời em nói, lòng tôi còn đau hơn gấp vạn lần, khó mà tưởng tượng được, trái tim tôi như bị cứa bởi nghìn nhát dao chỉ vì một người phụ nữ, hơn nữa lúc tôi đau đớn thì em đang làm gì? Đang cùng người đàn ông cho em tấm thẻ xanh tiêu tiền thỏa thích mỗi tháng? Một gia đình ba người hạnh phúc đầm ấm?”

Thịnh Tâm Lan cắn chặt môi dưới chịu đựng cơn đau cố không phát ra tiếng, cô đã phải chịu đựng quá nhiều, nước mắt trào ra, cô hận người đàn ông này, rõ ràng mọi bi kịch của cô đều do anh ta tạo ra, vậy mà trong lòng anh ta lại bình yên như thể một người bị hại đến chất vấn cô.

"Nhục nhã tôi đủ rồi chứ? Đủ rồi thì thả tôi ra.”

Cô nghiến răng nói từng chữ một, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra trên chiếc gối trắng như tuyết, chẳng mấy chốc đã biến mất.

Nguyễn Anh Minh không hề có ý muốn buông cô ra, anh ta muốn cô chống cự, muốn cô vùng vẫy, thậm chí muốn cô mắng anh, nhưng cô lại chống cự anh một cách hờ hững như vậy, chống đối anh, khiến anh đấm vào gối bông bị đàn hồi lại, người bị thương vẫn là anh.

“Em cũng cho rằng đây là nhục nhã?”

Ánh mắt anh lạnh lùng: “Sau khi tôi thả em đi? Tiếp tục báo cảnh sát? Nói rằng tôi cưỡng bức em sao?”

Nhắc đến chuyện ngày trước, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, mà là vết sẹo tàn khốc nhất khi chia tay, nó chẳng dễ chịu với ai cả. Thịnh Tâm Lan thấy tinh thần lo lắng hồi hộp, sợ rằng giây tiếp theo anh ta có thể làm ra những chuyện quá khích gì, và nỗi sợ hãi của cô là thật.

Sự sợ hãi hiện lên trong mắt Nguyễn Anh Minh, anh không thể che giấu dưới ánh đèn huỳnh quang chói lọi trên đầu, thần sắc hoảng hốt, tâm trạng ăn năn hối lỗi, anh từ từ buông tay ra, ngồi thẳng dậy.

Anh từng nghĩ rằng anh là người giỏi khống chế cảm xúc, và không ai có thể làm ảnh hưởng đến anh, nhưng kể từ khi anh gặp Thịnh Tâm Lan, nó giống như một con bọ lớn vô tình xuất hiện trong kết cấu hoàn hảo của đời người vậy, mọi phương hướng đều thay đổi.

Sau khi nghe thấy lời hẹn của Tiêu Thành Tâm ở khách sạn trong bữa tiệc tối, cả buổi tiệc anh đều trong trạng thái lơ đãng mất tập trung, anh không biết Thịnh Tâm Lan có thể phát điên đến mức nào, liệu có thật sự vì dự án mà tới khách sạn gặp anh ta. Rốt cuộc người phụ nữ này có thể tùy tiện kết hôn với bất cứ ai để có thể có được thẻ xanh.


Nghĩ đến đây, anh cảm thấy như muốn phát hỏa, một người phụ nữ mưu mô không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, vậy mà lại quanh quẩn trong lòng anh ta lâu đến vậy.


“Cút.” Anh đột nhiên nói.


Giọng nói như nhiễm hơi sương, khàn khàn và có chút gì đó cô đơn.


Thịnh Tâm Lan ngồi sang một bên, hai tay nắm chặt chiếc túi, khi nghe thấy câu này của anh, trong lòng cũng dịu đi một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK