Đầu điện thoại truyền bên kia đến giọng thiếu niên trong trẻo.
"Chị biết là cậu." Giọng Thịnh Tâm Lan dịu dàng, vô cùng quen thuộc: "Còn có biểu hiện số gọi đến trên màn hình mà, thế nào, lần trước em nói sau khi biểu diễn xong sẽ về nước, đã định khi nào trở về chưa?"
"Đã định rồi."
"Lúc nào thế, đúng lúc bên này chị đã xong việc, nếu rảnh rỗi, chị có thể đi sân bay đón em."
"Không cần."
"Vậy cũng được!" Thịnh Tâm Lan cười cười: "Bây giờ, nhà diễn tấu đàn Cello trứ danh đã trở thành nam thần quốc dân nổi tiếng rồi, đến đâu mà không có xe chuyên dụng đưa đón chứ."
"Nhưng bây giờ nam thần quốc dân sắp ngủ đầu đường rồi, Tâm Lan, chị có quan tâm hay không?"
"Cái gì mà ngủ đầu đường chứ?"
"Chị quay người lại đi."
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan vô thức xoay người, nhìn về phía cửa chính khách sạn Thịnh Đường, phía xa là đài phun nước lớn, chàng thanh niên đứng ngay trước cửa chính, một tay kéo vali hành lý, sau lưng vác một túi đàn Cello khổng lồ đang nhìn cô, cười lộ hàm răng trắng đều.
Nụ cười ấy tinh khiết không lẫn tạp chất, cậu giang hai cánh tay hô lớn:
"Tâm Lan, surprise!"
Thịnh Tâm Lan sững sờ, gần như ngay lập tức nở nụ cười, giẫm giày cao gót mười phân bước nhanh ra ngoài, đưa tay khẽ vỗ vào bả vai cậu, vừa cười vừa nói vẻ trách cứ:
"Nhóc con chết tiệt, cậu quay về từ khi nào thế, cũng không nói trước một tiếng."
"Em ngồi hơn bốn mươi giờ máy bay, hiện cũng sắp mệt chết rồi."
"Đợi lát nữa đi ăn cơm." Thịnh Tâm Lan liếc nhìn đồng hồ: "Vừa hay hôm nay chị xong việc rồi, lát nữa chị đi thu dọn đồ đạc một chút rồi tan làm."
"Đợi đã." Thiếu niên cũng không để cô đi, bỗng kéo tay cô, kéo cô vào ngực mình.
"Làm gì thế, cả người chị đầy mồ hôi đấy." Thịnh Tâm Lan giãy dụa.
Thiếu niên nũng nịu ghé vào hõm vai cô lắc lư cơ thể, giọng nói dễ nghe kề sát bên tai:
"Chị, em sạc pin tý, em sắp hết pin rồi, ôm một cái là có thể sạc pin."
Thịnh Tâm Lan có chút bất đắc dĩ, vỗ phía sau lưng cậu: "Bao nhiêu tuổi rồi mà sao còn như đứa trẻ thế?"
Mỗi lần, Phan An vừa gọi cô một tiếng “chị”, cô lập tức bó tay.
"Chị, em vừa về nước, chưa có chỗ ở."
Trên đường đi đón Thịnh Ái Linh, Phan An tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
"Linh tinh, không phải dàn nhạc của em đã sắp xếp chỗ ở cho em rồi sao?"
"Em không ở dàn nhạc nữa rồi." Phan An chớp chớp mắt: "Công việc của dàn nhạc quá nhẹ nhàng, cũng không kiếm được tiền, nên em đã ký hợp đồng với công ty mới rồi."
"Hợp đồng giữa em và dàn nhạc hết hạn rồi hả?" Thịnh Tâm Lan nhíu mày,
"Không đúng, lần trước, không phải em đã nói với chị là về nước chuẩn bị buổi diễn tấu sao?"
"Đúng thế, chưa hết hạn hợp đồng, cộng thêm tổn thất buổi diễn tấu, sau khi trả toàn bộ khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng, trước khi công ty mới giao việc cho em, em còn chẳng có tiền để ở trọ, chị, chị hãy cho em ở nhờ đi."
Lời này không giống như gạt người, trước nay, Phan An là người có chủ kiến, chắc ở dàn nhạc đã xảy ra chuyện gì, cậu mới thà đền bù khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng lớn như vậy cũng không muốn tiếp tục tiếp tục chờ đợi nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Thịnh Tâm Lan ân cần hỏi.
"Không có."
Phan An xua tay tỏ vẻ không có gì: "Em có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Em có chuyện đừng giấu diếm chị."
"Thật không có chuyện gì mà, em mười tuổi đã đánh nhau sống chết ở võ đài quyền anh ngầm thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Phan An kéo một cánh tay Thịnh Tâm Lan tới, tự nhiên dựa vào, nói sang chuyện khác:
"Em ngủ trước một lát nhé, tới nơi thì gọi em."
Thấy cậu ngủ thật, dáng vẻ mệt mỏi khiến người ta đau lòng, Thịnh Tâm Lan mới bất đắc dĩ thở dài, tay còn lại đóng cổ áo cổ áo cậu lại.
Phan An nhỏ hơn cô hai tuổi, bình thường luôn không ngừng gọi cô là chị, dáng vẻ cười đùa tí tửng, thích nũng nịu hơn trẻ con, nhưng cô hiểu rõ, ký ức có chút máu tanh sẽ luôn bám theo cậu cả đời như hình với bóng, không thể xóa nhòa, nụ cười chẳng qua là để che dấu nội tâm mà thôi.
"Mẹ!"
Mới vừa ở cửa nhà mẫu giáo đợi một lức, trường học đã tan học, một bóng dáng lao ra như tên lửa, bám chặt vào chân Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Ái Linh ôm chân cô, vẻ mặt mừng rỡ: "Mẹ xong việc rồi nên mới có thời gian rỗi đến đón con phải không?"
Thịnh Tâm Lan gật đầu: "Đúng thế, mẹ xong việc rồi, nên bắt đầu từ hôm nay con về nhà ở với mẹ nhé."
"Hả?" Thịnh Ái Linh chợt cảm thấy rất sầu não, mặt mũi ủ ê, chu miệng hỏi,
"Chúng ta không thể cứ tiếp tục ở nhà Nguyễn cao lương sao?"
"Đương nhiên không thể."
Nguyễn Anh Minh cũng vừa đón Nguyễn Lập Huy thì bị Nguyễn Lập Huy Lạp kéo về phía Thịnh Tâm Lan, khi nghe thấy lời này, vẻ mặt hơi sầm xuống.
"Sau đó còn phải tổ chức lễ mừng nhỉ?" Anh hỏi.
Thịnh Tâm Lan gật đầu một cái,
"Ừm, nhưng cũng không bận lắm, chắc có thể đúng giờ đi làm, nên sau này sẽ không làm phiền anh nữa, nửa tháng qua, cám ơn anh đã giúp tôi chăm sóc Ái Linh, thứ bảy tôi sẽ đến thu dọn đồ bên Ngự Uyển."
Trước kia khi ở đó, cô cũng có mang theo ít hành lý đơn giản, dù sao cũng nên lấy đi.
Vừa nghe Thịnh Tâm Lan nói muốn đi, Nguyễn Lập Huy lập tức cảm thấy không vui, nó không ngừng kéo vạt áo vest của Nguyễn Anh Minh và mở to mắt nhìn anh.
Thịnh Ái Linh cũng vẻ mặt không tình nguyện, nắm tay cô thì thầm: "Con muốn chơi với anh Lập Huy."
Thịnh Tâm Lan nhíu mày nhìn nó, đang định giả vờ nổi giận thì sau lưng truyền đến âm thanh của Phan An.
"Ái Linh, lâu rồi không gặp." Âm thanh trong trẻo của thiếu niên nghe hết sức êm tai, len vào giữa đám người đang huyên náo, khiến mọi người đều im lặng.
Tâm trạng Thịnh Ái Linh gần như lập tức tốt lên, hét một tiếng nhào vào trong ngực Phan An.
"Anh Phan An!"
"Nhóc con, có nhớ anh hay không?"
"Nhớ, nhớ sắp chết rồi."
"Không được chết, anh mang về cho em rất nhiều quà nhé, không muốn xem hả?"
"Muốn!"
Phan An cười lớn đưa một tay ôm lấy cô bé, khiến nó bật cười khanh khách không ngừng.
Thiếu niên chừng hai mươi tuổi, gió thổi tung làn tóc rối trên trán, mặc quần đen áo sơ mi trắng nhìn rất thoải mái, hơi thở thanh thuần đập vào mắt, khiến không ít cô gái trẻ trên đường đi ngang qua phải ngừng chân, có nhiều người còn cầm điện thoại bắt đầu chụp ảnh.
Thấy hai đứa ầm ĩ như vậy, Thịnh Tâm Lan vội căn dặn:
"Này, Phan An, cậu nâng nó cao như thế rất nguy hiểm, sắp rơi rồi, còn Ái Linh, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, anh gì chứ, con phải gọi cậu ấy là chú nhỏ."
"Là anh, con thích anh Phan An nhất." Thịnh Ái Linh vẻ mặt đắc ý, ôm mặt Phan An hôn chụt một cái: "Lần này anh Phan An trở về không được đi nữa nhé."
"Không đi, mẹ em đã đồng ý để anh ở cùng với hai người rồi." Phan An nháy mắt với Thịnh Ái Linh: "Ngày mai là thứ bảy, Ái Linh muốn chơi cái gì đều có thể nói với anh nhé."
Thấy thế, Nguyễn Lập Huy kéo mạnh vạt áo Nguyễn Anh Minh, có vẻ vô cùng sốt ruột.
Nguyễn Anh Minh lại chỉ là cúi đầu nhìn nó một cái, âm thanh hơi lạnh lùng:
"Rõ ràng người ta thích chú nhỏ này hơn con rồi, nên con có kéo ba nữa cũng không có tác dụng đâu, đi thôi, chúng ta về nhà."
Nguyễn Lập Huy lập tức tức giận mặt mũi đỏ bừng.