“Trước đó chúng tôi đã hỏi người bị hại về mối quan hệ yêu đương này, cô ấy cũng thừa nhận là có, nhưng điều kỳ lạ là, nghi phạm lại phủ nhận, nếu anh không tin thì có thể tự đi vào hỏi.”
Lúc nữ cảnh sát nói, vẻ mặt cô cũng rất phức tạp.
Nhưng cô đã làm việc trong cục cảnh sát lâu rồi, có hạng người nào mà cô chưa từng gặp, nên cũng chẳng thấy lạ.
Thời gian vào thăm rất ngắn, Chu Phương vừa bước vào phòng tạm giam đã nhìn thấy Nguyễn Anh Minh, trong lòng anh một bụng lửa giận, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh.
“Tổng giám đốc Nguyễn, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách xử lý, tôi đã liên lạc với luật sư rồi, bọn họ đang trên đường tới đây.”
“Ừm.” Nguyễn Anh Minh gật đầu, vẻ mặt u ám.
“Anh và cô Thịnh chỉ cãi nhau thôi mà, cần gì phải giận dỗi thế này? Anh nói thử xem anh phủ nhận trước mặt cảnh sát làm gì...”
Chu Phương còn chưa dứt lời, Nguyễn Anh Minh đã nhìn anh bằng ánh mắt đáng sợ, làm anh ngậm miệng lại ngay, vẻ mặt cứng đờ.
Ông chủ mãi mãi là ông chủ, anh mắng ở sau lưng đã lạnh khắp người rồi, huống hồ giờ còn đứng trước mặt.
Chu Phương cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi.
Nguyễn Anh Minh chỉ liếc nhìn anh, rồi lạnh lùng căn dặn:
“Cậu bảo luật sư ngậm miệng lại cho tôi, không được để chuyện này truyền tới tai ông nội, còn chuyện tạm giam, cậu cứ tìm thẳng Cao Khải, anh sẽ có cách giúp tôi.”
Chu Phương như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, vội gật đầu như giã tỏi: “Tôi sẽ đi làm ngay.”
“Khoan đã.”
“Anh còn căn dặn chuyện gì ạ?”
“Cậu đi điều tra người đàn ông tên Cố Duy kia đi, xem thử sau khi về nước anh ta làm gì.”
Chu Phương sửng sốt một lát.
“Vâng.”
Nói đi nói lại, chẳng phải ông chủ vẫn không thể buông bỏ cô Thịnh à?
Hình như Đông Lăng đang tới thời buổi rối ren, cùng một buổi tối lòng người cùng thấp thỏm lo sợ.
Trong biệt thự nhà họ Thịnh.
Người giúp việc nghe thấy tiếng chuông cửa, nên mất kiên nhẫn đi mở cửa, vừa mở ra đã bị mùi rượu phả vào mặt làm bà phải bịt mũi lại.
“Cô cả...”
Người giúp việc cũng chẳng thấy gì lạ, chỉ gọi hai người giúp việc đang trực ban tới, cùng khiêng Thịnh Tâm Nhu đã uống đến bất tỉnh nhân sự lên ghế sofa.
Người hầu rượu trong quán bar đã đưa Thịnh Tâm Nhu về, đây đã là lần thứ ba trong tuần này, cũng giống như trước, người giúp việc đưa cho người hầu rượu 600 nghìn rồi đuổi đi.
“Nếu ngày mai cô cả còn tới đó, thì cậu đừng để cô ấy uống thành thế này nữa, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Cô cả nhà chúng tôi sắp lấy chồng rồi.”
Người hầu rượu vội gật đầu nói: “Bà cứ yên tâm, dù cô ấy uống nhiều thế nào, tôi cũng bảo đảm sẽ đưa cô cả Thịnh về nhà an toàn.”
Có tiền mà không kiếm thì chỉ có thằng ngốc thôi!
Người giúp việc vừa đuổi người hầu rượu đi, trong phòng khách đã vang lên một tiếng “ọe”, rồi đến tiếng kinh hô của mấy người giúp việc, không cần nghĩ cũng biết tình huống thảm thương đến cỡ nào.
“Mấy người chỉ biết đứng đó la hét à, còn không mau đi dọn dẹp, đun nước nóng đi, tôi đi nấu canh giải rượu, cô tới nhà kho lấy tấm thảm mới ra đây...”
Bên này vừa giày vò xong, thì trên lầu truyền tới một giọng nói cực kỳ tức giận: “Nhu Nhu! Con bị gì thế? Sao lại uống thành thế này?”
Vu Cẩm Hà chạy xuống lầu, thấy vết nôn trên ghế sofa thì nhíu mày ghét bỏ, càng khó chịu nói: “Con xem con đã biến mình thành bộ dạng gì? Nếu để nhà chồng con biết, thì con đừng hòng gả qua bên đó.”
Thịnh Tâm Nhu uống đến say khướt, nhưng lại nghe thấy lời trách mắng của mẹ mình, nên lảo đảo đứng dậy khỏi ghế sofa, vừa khóc vừa cười nói:
“Con không lấy ai cả, mẹ muốn thì cứ đi cưới chồng đi, con không ngại để mẹ tìm cho con một ba ghẻ!”
“Bốp”, một tiếng tát lanh lảnh vang lên trong phòng khách.
Tay Vu Cẩm Hà vẫn đang giơ lên, khẽ run rẩy nói: “Mẹ thấy con điên rồi, nên mới nói ra mấy lời điên rồ đó.”
Thịnh Tâm Nhu ôm mặt, men say đã tiêu tan đi phân nửa, càng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Mẹ đánh đi, tốt nhất là đánh chết con luôn đi, như vậy con không cần phải mang tội giết người gián tiếp, buổi tối cũng chẳng phải mất ngủ nữa, mỗi khi nhắm mắt lại con đều nhìn thấy khuôn mặt ba.”
Phòng khách vô cùng yên ắng.
Người giúp việc đều liếc nhìn nhau.
Vu Cẩm Hà sợ đến tái mặt, trừng mắt nhìn người giúp việc: “Nhìn cái gì mà nhìn, cô cả uống nhiều nên mượn rượu làm càn thì có gì hay mà nhìn? Nếu để người ngoài biết được chữ nào trong chuyện hôm nay, thì tất cả các người thu dọn đồ đạc cút ra khỏi đây cho tôi.”
Nói xong, bà ta kéo Thịnh Tâm Nhu lảo đảo đi lên lầu.
Thịnh Tâm Nhu bị đẩy ngã xuống giường, mái tóc dài rối bời dính trên mặt, nằm im trên giường như một xác chết di động.
“Con điên rồi à?” Vu Cẩm Hà tức giận quát: “Con có biết mình mới nói gì không? Con nhất định phải đẩy mẹ vào tù mới yên lòng đúng không?”
“Không phải con đẩy mẹ vào tù, mà là mẹ đẩy con vào mới đúng.”
Thịnh Tâm Nhu chống người ngồi dậy, khóc kể: “Ba con đã để lại hết tài sản cho chúng ta rồi, mẹ thấy chưa? Nhưng mẹ lại nghi ngờ ông ấy, vì lòng nghi ngờ vô cớ này, mà mẹ hạ độc, hại chết ông ấy.”
“Con im đi!”
Vu Cẩm Hà siết chặt nắm đấm: “Những thứ này vốn thuộc về chúng ta, ông ta chịu lập di chúc cho chúng ta xem như ông ta vẫn còn lương tâm, nhưng nếu giữ ông ta lại, thì đêm dài lắm mộng, sao con biết ông ta có thay đổi ý định hay không?”
“Chuyện này hoàn toàn không phải vậy!”
Thịnh Tâm Nhu ôm mặt, giọng nói cực kỳ buồn bực: “Là do mẹ tham lam, muốn có tất cả, nên đã giết người, chính mẹ đã giết ba con.”
Vu Cẩm Hà nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, tất nhiên đây là giọt nước mắt hối hận.
Nếu bà sớm biết Thịnh Thanh Sơn có thể làm vậy với mẹ con bà, thì bà cần gì phải làm chuyện xấu xa đó? Nhưng chuyện đã đến nước này, bà chỉ có thể kiên trì đến cùng.
“Nhu Nhu, con nghe mẹ nói, chuyện này đã trôi qua, như ván đã đóng thuyền, con đừng nên nghĩ tới nó nữa, ba con qua đời là do bị bệnh, không liên quan gì đến chúng ta.”
Bà ngồi ở bên giường, ôm Thịnh Tâm Nhu vào lòng an ủi: “Mai là ngày con kế nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn, lẽ ra con nên vui mới đúng, đây là chuyện mẹ đã chờ đợi trong nhiều năm qua, cuối cùng cũng có thể thực hiện được, đúng không?”
Thịnh Tâm Nhu yếu ớt lắc đầu, không ngừng khóc lóc.
Từ khi biết phần lớn gia sản trong di chúc của ba đều để lại cho mẹ con cô, cô không thể nhắm mắt làm ngơ chuyện mẹ mình đã làm được.
Mỗi tối khi nhắm mắt lại, trước mặt cô luôn hiện lên bóng dáng hiền từ của ba, rồi ba cô bỗng trở nên hung dữ bóp lấy cổ cô như ác quỷ dưới địa ngục.
“Con gái ngoan của ba, ba đối tốt với con như thế, sao con lại hại chết ba?”
“Không phải, không phải, chuyện này không liên quan đến con, ba!”
Cơn ác mộng kéo dài suốt đêm, lúc Thịnh Tâm Nhu tỉnh dậy thì cả người đầy mồ hôi lạnh, lịch điện tử treo tường trên đầu giường hiện thị giờ và ngày tháng, cô ngơ ngác nhìn một lúc, mới nhớ ra hôm nay là ngày kế nhiệm của mình, cô sẽ thông báo công khai phần trăm cổ phần mình nắm giữ, rồi hội đồng quản trị sẽ bỏ phiếu bầu ra tổng giám đốc điều hành.
“Nhu Nhu, con thức dậy đi, mau lên.”
Ngoài cửa vang lên giọng nói thúc giục của mẹ, giọng điệu của mẹ không hề che giấu niềm vui mừng làm cô không khỏi buồn nôn.