Khi mặt trời đang chiếu gay gắt nhất ở bên ngoài, vợ thầy Bao dường như không thấy nóng, bà ta đứng dưới nắng to cho gà ăn, rõ ràng có vươn cổ nhìn ra, khi thấy Thịnh Tâm đi ra, bà ta chỉ phớt lờ, khuôn mặt bà ta dường như đầy sự căm ghét.
Khi Thịnh Tâm Lan đi qua bà ta, cô rõ ràng nghe thấy bà ta nhổ ra một câu: "Đúng là mắt mù."
"Cái gì?"
Thịnh Tâm Lan nhìn lại bà ta, cau mày: “Bà bảo ai mù cơ?"
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt hết trắng rồi đen viết lên hai chữ tức giận: "Tôi nói gà của tôi bị mù."
Những chú gà chưa mọc đủ lông trong chuồng hết sức phối hợp kêu rột rột mấy tiếng, dường như đang bày tỏ sự bất mãn của mình.
Tất nhiên, người phụ nữ này sẽ không điên đến mức mắng gà của mình bị mù, rõ là nhằm vào ai đó, mà chỉ có một mình Thịnh Tâm Lan ở đây, dĩ nhiên là đang mắng cô.
Thịnh Tâm Lan nhìn bà ta: "Gà có bị mù cũng không gây trở ngại đến miếng ăn của bà, nhưng nếu người bị câm hẳn sẽ gây cản trở, bà thấy có đúng không?"
"Tôi không biết cô đang nói về cái gì."
"Thiệt hại do vụ hoả hoạn gây ra cho khách sạn là rất lớn, cuối cùng vẫn cần một người chịu trách nhiệm, số tiền này chỉ tính số lẻ cũng đủ khiến người ta táng gia bại sản, không phải chuyện nghỉ hưu có thể giải quyết được, bà biết đến chuyện này chưa?"
Khuôn mặt của người phụ nữ trở nên tái nhợt.
"Đêm nay tôi ở nhà trọ trong thôn, nếu bà có chuyện gì muốn nói với tôi, có thể đến gặp tôi."
Sau khi để lại những lời này, Thịnh Tâm Lan rời khỏi nhà họ Bao mà không quay đầu lại.
Nhìn vẻ ngoài của vợ thầy Bao, rõ ràng bà ta biết được nội tình bên trong, nội tình này ắt hẳn liên quan đến nguyên nhân thực sự của vụ cháy, Thịnh Tâm Lan gần như đã đoán được một số khả năng, nhưng bây giờ cần phải xác nhận lại.
"Về rồi à? Có tìm được nhà thầy Bao không?"
Vừa đến nơi cô ở, bà chủ đã niềm nở chào đón cô vào nhà.
Nơi cô ở là nhà của ngư dân đã đưa cô vào làng trước đây, phong cảnh ở đây rất đẹp, mùa cao điểm nhiều người đến du lịch, hầu như nhà nào cũng làm nhà trọ tại gia.
“Tìm được rồi.” Thịnh Tâm Lan cười: “Sao không thấy ông chủ ở đây ạ?”
"Ông già vừa đưa con trai ra ngoài thu lưới, nhà vừa có khách gọi một thùng hải sản, chốc nữa sẽ đến lấy.”
"Thật sao? Việc kinh doanh tốt quá."
Thịnh Tâm Lan nhấp một ngụm trà nhìn ra ngoài cửa sổ, gió biển phả vào mặt.
Một lúc sau, bên ngoài một chiếc xe thương vụ dừng lại, trợ lý vừa xuống xe nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác: “Tại sao lại là cô? Cô theo dõi chúng tôi đấy à? Đúng là âm hồn bất tán."
Thịnh Tâm Lan không biết người trợ lý có ác cảm với mình từ đâu, cô chỉ liếc anh ta một cái rồi chống cằm nói:
"Anh muốn nói gì thì nói, tôi sống ở đây sống rất tốt, anh định trả đũa tôi đấy à?"
"Cô sống ở đây?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng trợ lý, anh ta giật mình, cung kính quay đầu lại: “Lâm tổng."
"Đúng vậy, không tin có thể hỏi bà chủ."
Lâm tổng cũng không hỏi nhiều mà đi tới gần cô: “Tôi ngồi đây được không?"
"Tuỳ anh."
Anh ta còn chưa ngồi vào chỗ, người trợ lý còn kiêu ngạo hơn cả sếp đã ngăn anh ta lại.
"Lâm tổng, anh đừng ngồi, đợi tôi lấy đệm."
Nhìn thấy bộ dạng điên khùng của trợ lý, Thịnh Tâm Lan trong thâm tâm thở dài một tiếng: “Lâm tổng, anh tìm đâu ra trợ lý này thế, còn thân thiết hơn cả thư ký, anh ngồi chỗ nào cũng quản."
Lâm tổng không cho ý kiến, ngồi xuống: "Về sau tôi tìm được trong nhà thầy Bao một cái ghế thái sư bằng gỗ đàn hương đỏ. Đã mấy năm rồi, xét về tuổi đời còn có giá trị hơn một cái tủ kia."
"Thật không? Vậy chúc mừng anh."
"Đây cũng là công lao của cô, tí nữa cô đưa số tài khoản cho trợ lý của tôi, anh ta sẽ trả thù lao cho cô."
"Không cần đâu." Thịnh Tâm Lan xua tay, thản nhiên nói: "Tôi không giúp gì nhiều, chẳng qua tôi có việc cần làm, anh không cần khách sáo như vậy."
Một lúc sau, trợ lý quay lại, thấy ông chủ đã ngồi rồi, anh ta cầm cái đệm có chút uỷ khuất.
Thịnh Tâm Lan nhìn chằm chằm vào hai người họ một lúc, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Lâm tổng này cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, tính tình điềm đạm, so với Nguyễn Anh Minh thì già dặn hơn, giống như người đã trải qua nhiều sóng gió, trợ lý bên cạnh anh ta là một người đối lập hoàn toàn, trẻ trung và năng động, trông rất ưu tú, nhưng đôi khi nói chuyện không suy nghĩ trước.
Đặc biệt là khi đối mặt với Thịnh Tâm Lan, anh ta tỏ ra thù địch một cách khó hiểu.
Trợ lý kiêu ngạo và tổng tài mặt lạnh? Rất thú vị! Thịnh Tâm Lan thầm nghĩ.
Trò chuyện một lúc, ông chủ Bao đưa con trai về, đưa cho Lâm tổng một thùng hải sản, trợ lý kiểm tra kỹ càng rồi mới đưa lên xe.
Trước khi rời đi, Lâm tổng đưa cho Thịnh Tâm Lan một tấm danh thiếp.
"Tôi không muốn nợ ân tình. Khi cô nghĩ thông, lúc nào cũng có thể tìm tôi để nhận lại những gì cô xứng đáng."
Thịnh Tâm Lan nhận danh thiếp, cảm thấy hơi buồn cười.
Còn có người đuổi theo để trả tiền?
Nhìn tên trên danh thiếp, Thịnh Tâm Lan trong lòng đọc: Lâm Mộ Nham.
Tên khá đẹp.
Thịnh Tâm Lan chỉ kịp liếc nhìn cái tên rồi nhét danh thiếp vào túi, bởi vì đằng xa cô nhìn thấy một bóng người đang đi tới, đó là vợ của thầy Bao.
Bà ta đến sớm hơn cô nghĩ.
"Về vụ hỏa hoạn, chúng tôi thực sự phải bồi thường sao?"
Vợ thầy Bao hơi khẩn trương, hoàn toàn không giống dáng vẻ cả vú lấp miệng em vừa rồi.
"Điều đó còn phụ thuộc vào việc công ty có nộp đơn kiện hay không."
Thịnh Tâm Lan không nói dối, thiệt hại tài sản lớn như vậy, không thể để hung thủ từ chức là xong chuyện, cần phải có người chịu trách nhiệm.
Nghe đến đây, sắc mặt của vợ thầy Bao đỏ bừng: “Không thể thế được, gia đình chúng tôi không có nhiều tiền như vậy, làm sao mà bồi thường được?"
"Có trách thì chỉ có thể trách thầy Bao hút thuốc trong kho mới gây ra tai nạn này."
"Không phải do thiết bị chữa cháy bị hỏng sao? Không thể đổ hết trách nhiệm lên nhà tôi được."
Thịnh Tâm Lan cau mày, cảnh giác nói:
"Sao bà biết thiết bị chữa cháy bị hỏng?"
Để kiểm soát dư luận, ngay sau khi vụ cháy xảy ra, Thịnh Tâm Lan đã yêu cầu Tiểu Trương xử lý, toàn bộ khách sạn có không quá 5 người biết thiết bị chữa cháy bị hỏng, bao gồm Thịnh Tâm Lan và Tiểu Trương, chỉ nói ra rằng ngọn lửa quá mạnh nên thiết bị chữa cháy không phát huy hết vai trò của mình.
Nhưng giờ phút này, vợ của thầy Bao lại chắc chắn như vậy.
Dưới áp lực của Thịnh Tâm Lan, người phụ nữ cuối cùng cũng buột miệng:
"Là ông nhà tôi, ông nhà tôi sợ rằng việc hút thuốc sẽ kích hoạt hệ thống chữa cháy nên đã làm hỏng thiết bị chữa cháy nhưng ông ấy thực sự không gây ra hỏa hoạn. Ông ấy nói với tôi rằng mỗi lần hút thuốc đều rất cẩn thận, dập tắt tàn thuốc, gói nó vào túi rồi mang ra ngoài, lần này cũng vậy. "
"Vậy tại sao ông ấy không nói ra?"
"Còn không phải vì..."
Sắc mặt vợ thầy Bao tái xanh, bà ta nói được nửa câu thì không nói nữa.
"Là vì Tiểu Lưu."
Thịnh Tâm Lan nói hộ bà ta vế còn lại, giọng nói lạnh lùng giống như gió thổi mùa đông:
"Mấy người coi Tiểu Lưu như con ruột của mình. Thầy Bao cũng biết thiết bị chữa cháy là do chính mình làm hỏng, không thể trốn tránh trách nhiệm nên cân nhắc ưu khuyết điểm, cứ thế tự nhận trách nhiệm về mình, có thế mới giữ lại được Tiểu Lưu đúng không?"
Sau khi nghe cô nói một tràng, người phụ nữ đối diện mất hết hồn vía, khó khăn nói:
"Cô... cô đều biết?”