Cái ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh, ông cụ đột ngột đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn Thịnh Tâm Lan.
“Tâm Lan, có thời gian thì đến chỗ của ông chơi nha, chuyện hôn lễ ông sẽ cho người sắp xếp, nếu như có chuyện gì khác thì cứ trực tiếp liên hệ với ông là được rồi.”
Trong bụng của Thịnh Tâm Lan có đầy lời nói, nhưng mà lúc này cũng không nói được một câu nên lời, trơ mắt nhìn ông cụ đi, còn lại hai người cô với Nguyễn Anh Minh mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Để tôi đưa cô về.”
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Anh Minh chủ động đưa cô trở về. Trong lòng của Thịnh Tâm Lan thì từ chối nhưng mà nghĩ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cũng nên phải nói cho rõ ràng, ở trong nhà có người giúp việc đi tới đi lui không tiện nói chuyện, ở trong xe thì tốt hơn một chút, cho nên cũng không từ chối.
Lái xe ra khỏi khu biệt thự, bầu không khí trong xe có hơi ngột ngạt.
Thịnh Tâm Lan cúi đầu nhìn điện thoại, lướt facebook, thật ra thì trên cơ bản cũng không nhìn thấy nội dung.
“Rẽ phải ở ngã tư đằng trước đúng không?”
Giọng nói của Nguyễn Anh Minh bỗng nhiên vang lên, vô cùng tự nhiên mà hỏi cô một câu.
Thịnh Tâm Lan bất ngờ mấy giây, gật đầu nói: “Ừ, đúng rồi.”
Gặp đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư, xe dừng lại, đèn đỏ đếm ngược còn lại sáu mươi giây, ngón tay thon dài của Nguyễn Anh Minh cầm lấy tay lái, ngón trỏ của tay phải gõ gõ trên tay lái.
Đột nhiên lại hỏi: “Liên quan đến chuyện tối ngày hôm qua, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Xúc cảm trên làn da của Thịnh Tâm Lan dường như vẫn còn đang trong tay chậm chạp mãi vẫn chưa từng lui đi, buổi sáng ngày hôm nay anh cũng nhịn không được mà so sánh cô cùng với cô gái vào sáu năm trước, loại cảm giác này quá quen thuộc, anh sẽ không quên.
“Tối hôm qua.”
Thân thể của Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên căng cứng, ngón tay siết chặt lại, cứng ngắc nói: “Chuyện của tối ngày hôm qua không cần phải để trong lòng đâu.”
Động tác ngón trỏ đang gõ tay lái của Nguyễn Anh Minh dừng lại.
“Chuyện đó.” Thịnh Tâm Lan hít một hơi, giả vờ như là bộ dạng không thèm quan tâm.
“Đều uống say mà, mọi người cũng là người trưởng thành cả rồi, không cần phải coi là cái gì đâu, tôi cũng biết là anh muốn kết hôn với Cao Mỹ Lệ, không cần bởi vì chuyện bất ngờ này mà cảm thấy có cái gì, tôi sẽ không cần anh phụ trách đâu, tôi không phải là loại người như vậy.”
Tay của của Nguyễn Anh Minh nắm chặt lại, bao da ở bên ngoài tay lái bị anh nắm chặt làm nhăn nhúm lồi lõm, trên mặt lại bất động, chỉ là giọng điệu bỗng nhiên lạnh xuống.
“Xuống xe.”
“Hả?”
“Không phải là cô đã nói không cần tôi phụ trách à, tránh cho người khác hiểu lầm, cô có thể xuống xe rồi.”
Giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần tức giận mà người khác không dễ dàng phát hiện ra cứ quanh quẩn ở trong xe.
Rốt cuộc Thịnh Tâm Lan cũng đã lấy lại tinh thần.
Cô cầm túi đứng ở ngã tư nhìn xe của Nguyễn Anh Minh nhanh chóng chạy đi, lớp ngụy trang như thể không có chuyện gì ở trên mặt đã sụp đổ, ảo não ngồi ở trên thành bồn hoa bên cạnh.
Cái này có chuyện gì xảy ra vậy?
...
“Cái gì hả? Tối ngày hôm qua cô ta ngủ lại ở biệt thự Ngự Uyển?”
Trong phòng trang điểm ở sau hậu trường, Cao Mỹ Lệ bỗng nhiên quay người nhìn về phía trợ lý ở sau lưng, cả gương mặt đều là biểu cảm không tin nổi.
Thợ trang điểm cũng bị cái xoay người bất ngờ của cô ta dọa đến nỗi tay run lên, xoạc một đường son màu đỏ trên khóe miệng của cô ta, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không phải là cố ý..."
Cao Mỹ Lệ giật lấy cây cọ trong tay của thợ trang điểm, thô bạo ném xuống đất quát lớn.
“Tìm người ở đâu ra vậy hả? Trang điểm cũng không biết nữa, không muốn làm nữa à?”
Thấy thế, người đại diện Jason vội vàng chu đáo cẩn thận, vừa đưa ánh mắt ra hiệu cho thợ trang điểm ở bên cạnh, cô ta một mặt uất ức cắn môi rời khỏi phòng trang điểm.
“Mỹ Lệ, một lát nữa còn phải quay tiết mục nữa, cái tính tình này của em nên thu liễm lại một chút, mau trang điểm cho thật tốt.”
“Tiết mục gì?”
Cao Mỹ Lệ trừng mắt nhìn Jason, tức thì không có chỗ bộc phát.
“Lúc nãy anh không nghe Millie vừa mới nói hả? Tối ngày hôm qua cái con nhỏ Thịnh Tâm Lan đó vậy mà lại qua đêm ở biệt thự Ngự Uyển, sau khi tôi đi không bao lâu thì Nguyễn Anh Minh tự mình ôm cô ta trở về, cô nam quả nữ, cô nói xem không xảy ra chuyện gì hết, tôi có tin không?”
“Không phải là ngày hôm qua em cũng đến đó à?”
Nhắc đến chuyện này, Jason hơi nghi hoặc một chút: “Sao lại trở về vậy?”
“Nói đến đây, tôi hận không thể xé xác người phụ nữ đáng chết kia ra!” Một tay của Cao Mỹ Lệ vỗ lên bàn trang điểm, sắc mặt âm trầm.
“Người phụ nữ ngày hôm qua ở trong nhà của Anh Minh quả thật rất phách lối, đã biết rõ tôi là ai mà còn dám dõng dạc nói Anh Minh chỉ chơi đùa với tôi thôi. Nếu như tôi gặp lại cô ta một lần nữa thì tôi nhất định sẽ xé nát cái miệng của cô ta ra.”
Jason bị người phụ nữ này rồi người phụ nữ kia làm cho choáng váng, cũng không có sức để phân biệt, sau khi nhìn đồng hồ trên cổ tay thì vội vàng hối thúc.
“Cho dù người phụ nữ nào cản trở em thì em cũng ngồi xuống chỉnh sửa lại lớp trang điểm, đã đến thời gian bắt đầu tiết mục rồi, hôm qua em đột nhiên rời khỏi hiện trường, tiền bồi thường của chúng ta cũng không phải là ít đâu.”
Cao Mỹ Lệ siết chặt nắm đấm, cũng biết tức giận thì tức giận, nhưng ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm, lúc này mình có quay trở lại cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể trước tiên làm chuyện của mình cho thật tốt, chuyện sau đó thì cứ từ từ nghĩ biện pháp để đối phó với cái cô Thịnh Tâm Lan này.
Đều đã sinh một đứa con gái rồi vậy mà lại có bản lĩnh lôi kéo lòng của đàn ông như vậy, người phụ nữ này tuyệt đối không phải đơn giản giống như vẻ bề ngoài, cô ta cảnh giác ngay từ đầu đã là không sai.
Trong phòng làm việc của chủ tịch tổng bộ tập đoàn Thịnh Đường, Nguyễn Anh Minh tổ chức cuộc họp xong trở về.
Chu Phương báo cáo chuyện tổ chức lễ mừng kĩ niệm một lần, sau đó hỏi.
“Thứ hai tuần sau có thể chính thức sắp xếp rồi, nhưng mà bố trí hội trường vào ban ngày do quản lý Thịnh đã đề xuất, nhất định dẫn đến sự suy giảm thành tích kinh doanh giai đoạn gần nhất của khách sạn Thịnh Đường, đến lúc đó khách hàng khiếu nại không phải là ít, có cần phải để quản lý Thịnh bố trí ban đêm luôn không.”
“Không cần đâu.”
Tay trái của Nguyễn Anh Minh hơi nâng lên một chút, lắc lư ngón tay.
“Khi công việc bắt đầu vào ban đêm thì khách hàng sẽ còn phàn nàn nhiều hơn nữa, thời gian phân công của cô ấy không sai, ban ngày bố trí đại đường cũng phân theo khu vực mà tiến hành, ảnh hưởng sẽ không quá lớn. Không cần phải để ý đến đâu, cứ để cô ấy làm đi, cậu cứ báo cáo tiến độ của công việc đúng hạn là được rồi.”
“Vâng!”
Bây giờ Chu Phương mới hiểu được dụng ý sắp xếp làm việc ban ngày của Thịnh Tâm Lan, trong lòng cũng bội phục cô mấy phần.
“À đúng rồi, có chuyện cần hỏi cậu.”
“Anh cứ nói.”
Ánh mắt của Nguyễn Anh Minh có chút âm trầm.
“Người phụ nữ mang thai hộ sáu năm trước, hiện tại đang ở đâu vậy?”
“Mang thai hộ?”
Chu Phương hơi bất ngờ, cũng không biết tại sao Nguyễn Anh Minh lại đột ngột nhắc đến chuyện cũ năm xưa như thế này, do dự một chút, cung kính nói .
“Ở nước Áo, năm đó cầm tiền không bao lâu thì ba của cô ấy bị ung thư qua đời, dựa theo dặn dò của quản gia Lỗ, đã cho người đưa cô ấy đến sân bay, đưa đến nước Áo để học tập, ba năm trước đã học xong thạc sĩ, sau đó tìm một hoa kiều kết hôn ở bên đó.”
“Rõ ràng như vậy à?”
“Dù sao thì cũng là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ, sợ là một ngày nào đó cậu chủ sẽ hỏi tới, cho nên vẫn luôn quan tâm.”
Chu Phương có chút thấp thỏm, Nguyễn Anh Minh cũng không nhận ra anh ta là chuyện này có gì lạ, chỉ là đi theo anh bảy năm rồi, cũng chuẩn bị theo thói quen làm việc.
Nguyễn Anh Minh không hề nghi ngờ lời nói này của anh ta có vấn đề gì, kể từ lúc bắt đầu anh vừa tiếp nhận tập đoàn Thịnh Đường, Chu Phương là trợ lý ở bên cạnh của anh, năm đó chuyện người phụ nữ mang thai hộ đều là do Chu Phương và quản gia Lỗ năm đó sắp xếp, nhưng nếu như người phụ nữ mang thai hộ năm đó có vấn đề gì thì anh ta sẽ không nói cho mình biết.
Nếu như xảy ra vấn đề gì mà không nói cho mình nghe, vậy thì đó trừ phi là Chu Phương căn bản không biết.
Người duy nhất biết chuyện này cũng chỉ có một mình ông Lỗ.
Anh Minh lại càng cảm thấy năm đó ông Lỗ mang Nguyễn Lập Huy đến bên cạnh của mình thì lại đột nhiên đột ngột từ chức, chuyện này có chút đột ngột, làm cho người khác hoài nghi.
“Cậu đến thị trấn Nam Khê tìm quản gia cũ một chuyến đi, dẫn ông ấy đến để gặp tôi, tôi có một số việc muốn hỏi ông ấy."