Cô do dự đóng cửa lại, đi về phía sofa.
“Sao đột nhiên anh lại không ăn nữa? Hoành thánh không hợp khẩu vị à?”
“Ừm.”
Nguyễn Anh Minh trả lời rất ngắn gọn, chỉ một chữ “ừm” đã gạt hết những câu hỏi đã tới bên miệng Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Lan nhẹ nhàng xua tay để làm tan khói, mặc dù nín thở suốt nhưng cô vẫn bị sặc rồi ho khan.
Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh ngưng lại, động tác hút thuốc dừng lại vài giây, anh vùi điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy mở cửa sổ, gió lạnh ngoài cửa sổ kèm theo tiếng mưa thổi vào, hoà tan bớt bầu không khí bị đè nén trong phòng.
“Sáng mai sẽ về, còn thiếu niên mà cô đụng vào đó thì thu xếp chuyển viện đi, ngày mai cùng nhau về Đông Lăng.”
Giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng mưa cực kỳ trầm muộn.
Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu xong thì nhớ ra anh đưa lưng lại với mình nên không thấy được động tác của cô, vì thế cô lại trả lời:
“Ừm, công việc ở đây cũng kết thúc rồi, nếu không phải có cảnh báo mưa bão thì cũng không ở lại.”
Nguyễn Anh Minh gật đầu rồi vào phòng tắm, tiếng nước chảy vọng lại, Thịnh Tâm Lan đứng trong phòng một lúc rồi ra ngoài, đóng cửa, xuống lầu.
Hầu hết khách hàng đều đã về phòng, khu vực tiếp khách yên tĩnh trở lại, nhân viên cửa hàng đang dọn bàn ghế, thấy Thịnh Tâm Lan xuống thì hỏi:
“Sao vừa nãy cô và bạn trai chỉ ăn được vài miếng hoành thánh thôi vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Thịnh Tâm Lan vội vàng lắc đầu, cũng không giải thích quan hệ của mình và Nguyễn Anh Minh, cô tránh nặng tìm nhẹ nói: “Anh ấy không khoẻ nên về phòng nghỉ ngơi trước, tôi xin lỗi.”
“Ồ, có gì phải xin lỗi đâu, không sao mà. Có phải hôm nay mưa lên bị cảm rồi không? Ở quầy có thuốc cảm đó.”
“Không sao.” Thịnh Tâm Lan mỉm cười: “Tôi chỉ muốn mượn phòng bếp các cô một chút để nấu mỳ có được không?”
“Hả?” Nhân viên khách sạn sững người một lúc, có vẻ hơi khó xử.
“Được.” Một giọng nói ôn hoà vọng lại từ cửa bếp.
Thịnh Tâm Lan quay người lại thì thấy bà chủ mặc một chiếc váy trơn, vén cửa rèm bếp lên, trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của cô ấy hiện lên chút háo hức như có như không.
“Cảm ơn.”
Thịnh Tâm Lan đáp lời rồi theo bà chủ vào bếp.
Bà chủ đã ngoài năm mươi, nhưng đôi mắt rất trong trẻo, trông rất thuần khiết và ôn hoà, lúc trước cô chỉ cảm thấy quen mắt nhưng từ dáng vẻ vừa rồi của Nguyễn Anh Minh, không khó để đoán ra quan hệ giữa hai người.
Khi Nguyễn Anh Minh mười ba tuổi, ba anh qua đời, sau đó mẹ anh rời khỏi nhà họ Nguyễn, năm đó rất loạn, ai cũng không vui. Mặc dù Nguyễn Anh Minh không nói rõ điều này nhưng cô cũng nghe được một hai tin đồn.
Người phụ nữ trước mắt khí chất như lan, không giống loại phụ nữ không thuỷ chung như trong lời đồn.
“Cô cần gì?”
Giọng nói của bà chủ cắt ngang dòng uý nghĩ của Thịnh Tâm Lan, cô định thần lại: “Cháu nấu một bát mỳ là được rồi, bác có bột mỳ không? Cháu muốn nhào bột.”
“Tôi giúp cô.”
“Không cần đâu ạ.” Thịnh Tâm Lan vội từ chối.
Sau khi nhìn thấy sự mất mát trong ánh mắt bà chủ, cô cau mày: “Bác đừng hiểu lầm, bà chủ…”
“Tôi hiểu ý cô.”
Bà chủ cười tự giễu một tiếng, rút tay ra khỏi túi bột: “Cô lo lắng nó sẽ không ăn món tôi làm đúng không?”
Thịnh Tâm Lan mím môi, hơi ngượng ngùng.
Dù sao cũng là chuyện nhà họ Nguyễn, cô không tiện hỏi nhiều, thật ra cô thấy mình không nên biết nhiều như vậy.
“Cháu không muốn làm phiền bác, cháu tự làm là được rồi, rảnh rỗi nên làm thôi ấy mà.”
Những lời này cũng coi như bậc thang để bà chủ bước xuống.
“Vậy cô tự làm đi, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi.”
Nói xong câu này, bà chủ xoay người rời đi.
“Bà chủ.”
Thịnh Tâm Lan gọi bà lại: “Nếu bác rảnh có thể dạy cháu cách làm mỳ được không?”
Bà chủ giật mình, sau đó hiểu ra điều gì, vui mừng gật đầu, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Thịnh Tâm Lan nhào bột, bà tỉ mỉ hướng dẫn cô khi nhào bột, khi cho nước cần chú ý điều gì, bột nhanh chóng thành hình, Thịnh Tâm Lan nhào thành sợi dài, cắt ra rồi lại kéo thành sợi.
Nước trong nồi đã sôi…
“Lúc trước tôi chỉ biết cô là nhân viện Thịnh Đường, nhưng không ngờ cô lại có quan hệ thân thiết với nó đến thế.”
Bà chủ nhìn Thịnh Tâm Lan.
“Nó” ở đây là ai, không cần nói cũng biết.
“Ban đầu cháu cũng tưởng bà chủ nói bóng nói gió nghe ngóng tin tức về anh ấy, chỉ là tò mò.”
Bà chủ sững sờ một lúc rồi chợt hỏi: “Nó nói với cô về tôi?”
“Bà chủ đang chỉ điều gì?”
Thịnh Tâm Lan không trả lời, Nguyễn Anh Minh sẽ không dưng mà hận mẹ ruột mình, cô là người ngoài, không nên nói thị phi nhiều.
“Đừng gọi tôi là bà chủ nữa.” Bà chủ nhìn cô: “Tôi tên Nguyễn Phượng Mẫn, nếu không ngại thì cô có thể gọi tôi là dì.”
Thịnh Tâm Lan hơi nghi hoặc: “Dì họ Nguyễn ạ?”
“Không ai nói với cô sao?” Bà chủ lộ ra vài phần kinh ngạc.
Thịnh Tâm Lan nghiêm túc lắc đầu, suy nghĩ kỹ lại, mặc dù bà chủ là mẹ ruột Nguyễn Anh Minh nhưng họ Nguyễn có vẻ cũng không có gì kỳ lạ.
Bà chủ như đã hiểu ra, cười tự giễu một tiếng.
“Cũng đúng, đã rời đi bao nhiêu năm, ai lại rảnh rỗi nhắc tới tôi làm gì.”
Bà ngẩng đầu nhìn Thịnh Tâm Lan, đôi mắt trong veo như thiếu nữ, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
“Tôi là con gái nuôi của nhà họ Nguyễn, lớn lên từ nhỏ với ba của Anh Minh, còn chưa tốt nghiệp đại học đã ở bên nhau rồi, bao nhiêu năm rôi qua rồi, chắc ba cũng không nhắc đến với cô đúng không. À đúng rồi, ba vẫn khoẻ chứ?”
Thịnh Tâm Lan ngập ngừng một lúc mới ý thức được “ba” mà bà đang nói có lẽ là ông cụ nhà họ Nguyễn.
“Cháu mới chỉ gặp ông Nguyễn một lần, nhưng sức khoẻ ông vẫn rất tốt, nhưng bà chủ, có lẽ bà hiểu lầm gì đó rồi, cháu và tổng giám đốc Nguyễn thật ra…”
Nói được một nửa, Thịnh Tâm Lan chợt nhớ ra nếu nói hai người không có quan hệ gì mà lại ngủ chung phòng thì còn lạ hơn, nhất là còn nói trước mặt mẹ Nguyễn Anh Minh, vì thế cô lập tức im bặt.
“Thật ra chúng cháu mới ở bên nhau không lâu, chuyện dì hỏi cháu cũng không rõ lắm.”
Nghe vậy bà chủ mới gạt đi ánh mắt nghi hoặc: “Thì ra là vậy.”
Thịnh Tâm Lan ngượng ngùng gật đầu, né tránh ánh mắt bà chủ, cô vớt mỳ trong nồi.
“Mỳ sắp được rồi, cảm ơn dì đã cho cháu mượn phòng bếp.”
“Không có gì, nên là tôi cảm ơn cô.”
Những lời này nghiễm nhiên bà đã coi cô là bạn gái Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan chỉ cảm thấy da đầu hơi tê dại.
“Có thể để lại cách liên lạc không?” Bà chủ hỏi cô.