Nguyễn Anh Minh nhìn cô, vẻ mặtphức tạp.
Tối hôm qua anh tìm không thấy Thịnh Tâm Lan thì phản ứng đầu tiên là cô đã biết gì đó, dù sao Lâm Mạn Hàm vào ở khách sạn mấy ngày thì anh mới biết được cô ta là tổng giám đốc SG khu vực Hoa Đông.
“Cô ta không nói gì cả.” Thịnh Tâm Lan cười tự giễu: “Cô ta cũng không rảnh quan tâm tôi, dù sao cô ta là thanh mai trúc mã của anh, vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận trong lòng anh là được, cô ta còn cần nói gì với tôi? Cô ta chỉ cần đứng bên cạnh anh là đủ rồi, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.”
“Thịnh Tâm Lan.”
Nguyễn Anh Minh cắt ngang lời cô nói, không vui nói: “Em biết mình đang nói gì không.”
“Tôi không biết.” Thịnh Tâm Lan không nhìn anh.
“Nếu em muốn nghe chuyện của Mạn Hàm thì đến văn phòng của em đi, tôi có thể nói cho em nghe, nhưng tôi không thích phụ nữ cố tình gây sự, em không phải là loại người này.”
Thịnh Tâm Lan nghe vậy thì nắm chặt tay lại, cô xây dựng tư tưởng cả đêm, nhưng khi cô nhìn thấy Nguyễn Anh Minh thì lập tức biến mất, cô đánh mất lý trí làm cho mình biến thành một người phụ nữ cố tình gây sự.
Mặc dù cô cũng đồng ý chuyện này, nhưng lời này nói ra từ miệng Nguyễn Anh Minh thì cô cảm thấy đau đớn giống như lấy dao cắt thịt vậy.
Cô nhanh chóng đi vào thang máy:
“Được rồi, hiện tại tôi không có tâm trạng, sau này hãy nói.”
Trốn tránh cũng được, cô cần thời gian tiêu hóa chuyện tối hôm qua.
Thiên Ân đã sắp xếp hành lý xong, vali nhỏ dễ dàng mang theo, Thịnh Tâm Lan nghe anh ta nói toàn bộ lịch trình nhưng lại mất tập trung, mười câu thì có chín câu không nghe vào.
“Hôm nay sắc mặt chị không tốt lắm, không thoải mái sao?”
Thiên Ân nhíu mày nhìn cô, trong mắt tràn đầy quan tâm.
“Không sao.” Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, nói qua chuyện khác: “Đúng rồi, vừa rồi cậu nói mấy giờ lên máy bay? Tớ đưa cậu đi.”
“Không cần, ba giờ chiều, chị không kịp đâu.”
“Được chứ.” Thịnh Tâm Lan cười nhạt: “Xin nghỉ một chút là được.”
Thịnh Tâm Lan rời khỏi chỗ của Thiên Ân thì quay về văn phòng của mình, lúc cô đi qua văn phòng, bình thường buổi sáng các nhân viên đã có mặt, ngoại trừ chào hỏi thì Thịnh Tâm Lan cảm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn mình có chút kỳ lạ.
Sau khi cô mở cửa văn phòng của mình thì mới hiểu được nguyên nhân là gì.
Nguyễn Anh Minh vẫn chưa đi, còn chạy đến văn phòng của cô.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Thịnh Tâm Lan cầm nắm cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tôi cần phải nói chuyện tối hôm qua với em, nếu em hy vọng người bên ngoài đều nghe thấy thì tôi cũng không ngại để em mở cửa nói chuyện.”
Thịnh Tâm Lan hơi sửng sốt, bản năng nhìn thoáng qua phía sau, trong thời gian làm việc nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng cây kim rơi xuống, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai nghe lén.
Cô nhíu mày đóng cửa lại.
“Anh muốn nói gì?”
“Trước ngày hôm qua tôi cũng không hề biết chuyện Vivian là Mạn Hàm.” Nguyễn Anh Minh đi thẳng vào vấn đề, giải thích mình cũng không biết quan hệ của Lâm Mạn Hàm và SG.
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan dịu đi một chút nhưng vẫn không nói gì.
Nguyễn Anh Minh nói tiếp.
“Còn em cảm thấy lúc trước tôi không nói qua với em chuyện này, nếu em muốn nghe thì tôi không có gì là không thể nói, tôi và Mạn Hàm là bạn bè bình thường hoặc là quan hệ anh em, lúc ba tôi còn sống thì rất thích cô ta, chúng tôi vốn có hôn ước, nhưng nếu ba tôi đã qua đời, hơn nữa cô ta cũng gả chồng, hôn ước này lập tức hủy bỏ.”
Tình huống không khác nhiều với Cao Khải nói, Thịnh Tâm Lan nghe lại thì cảm thấy khó chịu.
“Tôi không thích bị người khác hiểu lầm, cho nên trước khi tôi đi thì nhất định phải giải thích rõ chuyện này.”
“Đi?”
Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu: “Anh muốn đi đâu?”
“Đến Kinh Đô, bàn bạc hạng mục khai phá bất động sản, trong một thời gian không thể trở về.”
Giọng Nguyễn Anh Minh rất trầm thấp vang vọng khắp văn phòng.
Dường như từ lúc anh nói phải đi thì sự ghen tuông và không cam lòng lấp đầy trong lòng Thịnh Tâm Lan đột nhiên biến mất làm cho cô không biết phải làm thế nào.
“Em còn có gì muốn hỏi tôi không?”
Anh hỏi.
Thịnh Tâm Lan nhìn anh, do dự nửa ngày vẫn lắc đầu.
Cô biết những gì nên biết, cô chỉ không vượt qua được mình mà thôi, Nguyễn Anh Minh có thể quay lại với Lâm Mạn Hàm hay không thì cô cũng không thể khống chế được, cảm xúc mâu thuẫn có thể nhanh chóng biến mất hay không thì cô cũng không thể quyết định được.
“Hai giờ chiều tôi lên máy bay.”
Nguyễn Anh Minh đến gần cô hai bước, vẻ mặt phức tạp: “Tôi hy vọng lúc tôi quay về có thể nói rõ ràng với em chuyện trước kia, em có thể hỏi tôi, tôi cũng hy vọng có thể hiểu em.”
Anh từng điều tra Thịnh Tâm Lan từ lúc mới quen biết, nhưng tài liệu không cụ thể, đặc biệt là mấy năm nay cô ở nước ngoài, giống như được người khác sửa đổi, Chu Phương tốn rất nhiều công sức cũng không điều tra được tình hình thật sự.
So với những chuyện anh vô tình che giấu thì mấy năm Thịnh Tâm Lan ở nước ngoài càng cất giấu nhiều bí mật.
Nguyễn Anh Minh đi rồi, Thịnh Tâm Lan một mình ngồi trong văn phòng suy nghĩ.
Mấy tháng nay giống như một giấc mơ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, kế hoạch ban đầu của cô cũng rối loạn, theo thời gian trôi qua cô càng không chắc có nên nói chuyện cô là cô gái mang thai hộ năm đó cho Nguyễn Anh Minh hay không.
Thời gian bọn họ ở chung quá ngắn, lúc cô coi Nguyễn Anh Minh là mối tình sâu sắc của mình thì lại xuất hiện một Lâm Mạn Hàm nói với cô rằng Thịnh Tâm Lan không phải là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này được Nguyễn Anh Minh đối xử dịu dàng, chuyện này dễ dàng đánh tan sự tự tin của cô.
Tiếng chuông điện thuộc dồn dập cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Tâm Lan, tớ lấy được một chút tin tức từ miệng Cao Khải.” Giọng Lưu Ngọc Hạnh trong điện thoại hiếm khi nghiêm túc: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Cậu nói đi.”
“Hình như hai ngày nay người nhà Lâm Mạn Hàm qua lại với ông cụ Nguyễn, định nói chuyện kết hôn năm đó.”
“Thật sao? Chuyện này không gọi là tin tức.” Thịnh Tâm Lan thở phào, vẫn không coi đây là chuyện to tát.
Trong chuyện kết hôn này, ông cụ Nguyễn không quyết định được cho Nguyễn Anh Minh, anh muốn kết hôn với ai, thậm chí là không kết hôn cũng do anh tự mình quyết định.
“Cậu thật là rộng lượng.” Lưu Ngọc Hạnh ở bên kia la lên.
“Nếu cậu thật sự suy nghĩ cho mình thì tốt nhất về nhà nói chuyện của hồi môn với ba cậu, dù sao không cần cũng phí, nhưng tớ nghe Cao Khải nói lần này nhà của Lâm Mạn Hàm bỏ ra vốn lớn, tất cả cổ phần, cửa hàng, tòa nhà đã chuẩn bị xong, định dồn hết sức lực gả con gái vào nhà họ Nguyễn.”
“Không phải định bán con gái đi mà còn phải bỏ tiền ra sao?” Thịnh Tâm Lan cười ra tiếng: “Cậu nghĩ tớ ngốc à.”
“Cậu còn cười được sao?” Giọng Lưu Ngọc Hạnh đầy khiếp sợ, sửa lại nói: “Nói cho đúng thì người ta gọi là đầu tư.”
“Không phải tối hôm qua cậu còn khuyên tớ chia tay sao? Cậu nói đàn ông như vậy không đáng phải trả giá và giữ lại sao?”
“Nhưng anh ta cũng không có lỗi lớn trong chuyện này, anh ta chỉ không nói sớm với cậu mà thôi, nhưng nói cho cậu cũng không có tác dụng gì, chẳng phải sớm làm cho cậu buồn bực trong lòng đến chết sao?”