Cô ta run rẩy che mặt lại, trợn mắt nhìn Thịnh Tâm Lan không dám tin:
"Cô dám đánh tôi?"
"Cái tát này là thay ba đánh cô. Ba vẫn còn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật. Cô mới vừa nói gì rồi? Đợi sau khi ba tỉnh dậy, tự mình quỳ xuống nói rõ từng chữ một với ba."
Trong lòng Thịnh Tâm Nhu hồi hộp, môi dưới mím chặt.
Vừa rồi cô ta không khéo, buột miệng nói ba sắp chết, cô ta vẫn nhớ rõ.
Đáng giận, đến cả điều này Thịnh Tâm Lan cũng khư khư không tha.
"Đây là bệnh viện, chỗ này là phòng phẫu thuật, các người muốn khóc, muốn ồn ào thì cút ra ngoài, đi đâu tùy ý, đừng ở đây làm xấu hổ mất mặt, muốn ở lại đợi thì im miệng."
Giọng của Thịnh Tâm Lan không lớn, nhưng mỗi một chữ đều có khí phách và không dễ xen vào.
Thịnh Tâm Nhu dường như không chịu thua, vẫn muốn rời khỏi bàn tay của Vu Cẩm Hà để tranh luận gì đó. Giọng nói trầm lắng của Lưu Ngọc Hạnh ở bên cạnh truyền tới:
"Thế nào? Cô cả Thịnh cảm thấy cái tát vừa rồi chưa khiến cô tỉnh táo sao? Trước khi bảo vệ đến, để không ảnh hưởng đến bên trong đang phẫu thuật, tôi nghĩ nếu tôi ra tay giữ gìn an ninh trật tự, cảnh sát cũng sẽ không nói gì."
"Cô…"
"Tâm Nhu."
Vu Cẩm Hà nhanh tay nhanh mắt che chắn cho con gái ở sau lưng. Mặc dù mặt mày xanh xám, nhưng lại nhắm mắt nói lời xin lỗi:
"Vừa rồi Tâm Nhu nóng lòng nhất thời nói sai. Chúng tôi dĩ nhiên mong rằng Thanh Sơn tỉnh lại hơn ai hết. Chúng tôi sẽ không ồn ào nữa. Chúng tôi đến bên cạnh chờ đợi."
Thời khắc mấu chốt quyết định số kiếp sau này của hai mẹ con bọn họ, sao có thể bị người ta đuổi đi được, dù có chịu nhục bà ta cũng phải cùng con gái ở lại đây.
Thịnh Tâm Lan lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, không rảnh hỏi nhiều, lại ngồi xuống.
Các bác sĩ và y tá của bệnh viện bên kia cũng giải tán người vây xem, trước cửa phòng phẫu thuật trở lại im lặng, chỉ còn thời gian trên phòng mổ đang nhảy từng giây, kéo tần số nhịp tim của mọi người chậm lại.
"Mẹ, mẹ sao vậy? Con ả Thịnh Tâm Lan nói chúng ta như vậy..."
"Cô ta có nói nhiều thêm nữa, cũng sẽ không lấy thêm một đồng nào."
Vu Cẩm Hà hạ giọng, trong mắt hiện ra nham hiểm: "Chỉ cần ba con không bao giờ tỉnh lại được nữa, mẹ và con mới là người thừa kế hợp pháp phần lớn tài sản của ông ấy. Thịnh Tâm Lan có thể có được nhiều lắm chỉ là vài căn nhà mà thôi, công ty không đến phần cô ta.”
"Mẹ, sao mẹ chắc chắn rằng ba không thể tỉnh lại được nữa, ngộ nhỡ ông ấy..."
"Không có ngộ nhỡ."
Khóe môi Vu Cẩm Hà cong lên cười khuẩy: "Cho dù tránh được hôm nay, sau này thì sao, ông ta cũng không sống được bao lâu."
Thịnh Tâm Nhu rùng mình, cảm giác như đang cưỡi hổ, do dự nói:
"Dù sao ông ấy cũng là ba của con. Mẹ thực sự muốn làm vậy sao?"
"Con coi ông ta là ba, nhưng trong lòng ông ta luôn nghĩ đến chỉ có cô con gái nhỏ của ông ta. Mẹ làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho tương lai của mẹ con ta. Tâm Nhu, con yên tâm, sẽ không có sơ suất gì đâu, chỉ cần chịu đựng qua hai ngày này."
"... Con biết rồi rồi, mẹ."
Ca phẫu thuật kéo dài khoảng hơn sáu tiếng. Khi thời gian phẫu thuật trên tường ngừng lại, Thịnh Tâm Lan nắm chặt tay, thậm chí không biết móng tay đã cắm vào thịt chảy máu.
"Bác sĩ, ba tôi sao rồi?"
"Ca mổ diễn ra suông sẻ, bệnh nhân tạm thời không sao rồi, nhưng trước tiên phải chuyển đến ICU để theo dõi."
Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, Lưu Ngọc Hạnh nhanh chóng đỡ lấy cô.
Sau khi làm xong thủ tục nhập viện, mẹ con Thịnh Tâm Nhu đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt không chịu rời đi, dáng vẻ tình thâm nghĩa trọng không thôi.
Thịnh Tâm Lan đứng ở cửa ICU một lúc, từ cửa vách kính có thể nhìn thấy trên người Thịnh Thanh Sơn cắm rất nhiều ống dẫn, nhìn thấy thật đau lòng, cô cúi đầu lau nước mắt rồi đi thẳng đến phòng bác sĩ phụ trách của Thịnh Thanh Sơn.
"Chức năng gan của ông Thịnh Thanh Sơn thoái hóa nghiêm trọng, người lớn tuổi đều có xu hướng này. Điều này có liên quan đến chế độ ăn uống, thói quen làm việc và nghỉ ngơi ngày thường. Lần trước tôi đã nói qua điều này với cô. Lần này đột nhiên ngất xỉu là một báo hiệu. Tôi chỉ có thể nói thẳng, cô Thịnh Tâm Lan, cô cần phải có chuẩn bị trước."
"Không có cách nào hay sao?"
"Chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì tình trạng hiện tại, nhưng muốn bình phục hầu như không có khả năng. Cô cũng biết, các bộ phận của con người một khi bị tổn hại thì gần như không thể phục hồi."
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Mặc dù đã sớm nghĩ đến điều xấu nhất, nhưng khi nghe bác sĩ nói những điều này, đầu óc cô vẫn quay cuồng và không biết phải làm sao.
“Phải rồi.” Bác sĩ đột nhiên gọi cô lại: “Có một chỗ trên tờ xét nghiệm khiến tôi khó hiểu. Trong máu của ông Thịnh Thanh Sơn có lượng nguyên tố vi lượng hiện ra không bình thường. Bình thường ông ấy dùng các sản phẩm chăm sóc sức khỏe không?”
“Sao vậy?” Thịnh Tâm Lan dừng lại, có chút khó hiểu: “Uống các sản phẩm chăm sóc sức khỏe có vấn đề gì sao? Ở nhà có khá nhiều.”
Chuyện này cô cũng không rõ lắm, nhưng Thịnh Thanh Sơn tuổi tác đã cao, cơ thể cũng không còn quá tốt, rất nhiều sản phẩm chăm sóc sức khỏe từ người đến cửa xin giúp đỡ chất thành đống ở nhà, ít nhiều chắc cũng có uống.
"Ngoài thuốc bệnh viện kê ra, không được tiếp tục uống những thứ khác. Còn thức ăn, tốt nhất cũng nên dặn dò kỹ với nhân viên dinh dưỡng. Tôi sẽ lập một danh sách cụ thể những thứ có thể ăn. Sau khi ông Thành Sơn tỉnh lại, nếu ông ấy muốn ăn gì nhất định phải hỏi qua bác sĩ."
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Sau khi rời khỏi phòng, Lưu Ngọc Hạnh bước bước tới: "Sao rồi?"
Thịnh Tâm Lan lắc đầu, tâm trạng có chút phiền muộn.
Lưu Ngọc Hạnh do dự vài giây:
"Nguyễn Anh Minh vừa mới đến."
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan sững sờ một lúc, nhìn cái hộp trong tay Lưu Ngọc Hạnh và không nói gì.
"Mang theo một chiếc hộp đến đưa cho tớ, tớ không sao trả lại được, nhưng tớ đã nói tâm trạng cậu không tốt, liền kêu anh ta rời đi."
"Ừ."
Thịnh Tâm Lan cau mày, cô hoàn toàn không muốn gặp Nguyễn Anh Minh vào lúc này.
"Nhưng Thịnh Tâm Nhu đã đuổi theo."
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi thay đổi: "Cô ta đuổi theo làm gì?"
"Tớ không biết."
Lưu Ngọc Hạnh lắc đầu, thử dò xét: "Hay là, cậu đi xem sao?"
Thịnh Tâm Lan đi nhanh được hai bước, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, bước chân chậm lại.
"Sao vậy?"
"Thôi đi, cứ để cô ta làm gì thì làm, không quan trọng."
Nói xong, Thịnh Tâm Lan liền xoay người đi về hướng ICU.
Lưu Ngọc Hạnh thở dài đành chịu, sau đó xách đống đồ ăn đuổi theo.
Một quán cà phê gần bệnh viện—
"Một tách cappuccino."
Thịnh Tâm Nhu nhìn vào danh sách đồ uống rồi ngẩng đầu liếc nhìn Nguyễn Anh Minh: "Anh uống gì?"
"Nước lọc."
Thái độ của Nguyễn Anh Minh lãnh đạm. Một cốc “nước lọc”, dường như tỏ ý anh không muốn nói chuyện quá nhiều với cô ta.
Sau khi chuyển menu cho phục vụ, Thịnh Tâm Nhu nhếch môi lộ vẻ tự đắc ý.
"Tôi nghe nói Tổng giám đốc Nguyễn và em gái tôi đã chia tay? Chuyện tình cảm phân hợp là chuyện rất bình thường. Huống chi, em gái tôi đã được nuông chiều từ bé, tính khí trước giờ không tốt, khó có người có thể hòa hợp được với nó. Thế nên tôi thấy, hai người chia tay, không phải là lỗi của anh."
"Thế sao? Cô tìm tôi chính là vì nói những điều này?"
"Đương nhiên không chỉ vậy. Tuy rằng không biết rõ lý do hai người chia tay, nhưng có một điều tôi nghĩ cần phải nhắc nhở anh, tránh đến lúc anh cho rằng bản thân bị lừa gạt, liên lụy đến những người khác trong nhà họ Thịnh của chúng tôi."
Thịnh Tâm Nhu nhìn Nguyễn Anh Minh:
"Anh có biết tại sao trước đây em gái tôi lại ra nước ngoài không?"