Mục lục
Lãi Được Bé Yêu - Thịnh Tâm Lan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Khải đột nhiên ngậm miệng lại, giọng nói đột nhiên dừng lại.

Thịnh Tâm Lan quay đầu lại nhìn Cao Khải, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thì ra là thanh mai trúc mã.

Cập nhật sớm nhất tại.

Lưu Ngọc Hạnh tức giận sôi máu:

“Đúng là biết thật, tiếp tục nói.”

Cao Khải nhìn tình hình này, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, sau đó cùng Nguyễn Anh Minh chịu trách nhiệm, anh ta suy nghĩ mức độ nặng nhẹ thì lựa chọn tạm thời phản bội anh em.

“Vivian là tên tiếng anh, cô ta tên là Lâm Mạn Hàm, nhà họ Lâm và nhà của chúng tôi với nhà họ Nguyễn đã thân thiết mấy đời, tôi và Anh Minh với hai anh trai của cô ta xấp xỉ nhau, khi còn nhỏ chúng tôi chơi với nhau, nhưng Anh Minh rất lầm lì không quan tâm chúng tôi, Mạn Hàm còn nhỏ tuổi, chúng tôi cũng không muốn mang theo cô ta, cho nên Anh Minh luôn chăm sóc cô ta.”

Hai đứa nhỏ chơi rất vui, người lớn cũng vui vẻ, lúc ba Nguyễn Anh Minh còn sống vẫn luôn muốn sinh con gái, ông ta nhìn thấy Lâm Mạn Hàm còn vui hơn gặp con trai nên tự quyết định chuyện đính hôn, Nguyễn Anh Minh cũng không phản đối, nhà họ Lâm càng vui vẻ trèo lên cành cây cao nhà họ Nguyễn.

Chuyện tình cảm vốn nước chảy thành sông, chờ Lâm Mạn Hàm đi du học xong quay về thì có thể kết hôn, nhưng lúc cô ta du học ở nước Pháp thì yêu từ cái nhìn đầu tiên với một người đàn ông nên muốn hủy hôn ước với Nguyễn Anh Minh, cô ta trở về cãi nhau với ba mẹ một trận, cuối cùng được như mong muốn gả cho người đàn ông lãng mạn nước Pháp.

Câu chuyện tình yêu vốn cố gắng phá vỡ phong kiến lễ giáo, nhưng cô ta chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong, đàn ông nước Pháp lãng mạn nhưng cũng đa tình, kết hôn được mấy năm thì tan vỡ, hiện tại ly hôn rồi về nước.


“Chuyện là như vậy, hai người cũng đừng nghĩ quá phức tạp, người lớn quyết định chuyện kết hôn, ba anh Minh đã mất nhiều năm, hơn nữa Mạn Hàm cũng kết hôn rồi ly hôn, chuyện trước kia đã qua lâu rồi.”

Cao Khải nói mấy câu kể lại tình cảm mấy chục năm của Nguyễn Anh Minh và Lâm Mạn Hàm, nhưng cho dù anh ta cố ý nói đơn giản nhưng người nghe suy nghĩ cũng không khó nghe ra được tình cảm sâu nặng thắm thiết.

Lúc trước trong nhà quyết định chuyện kết hôn nhưng Nguyễn Anh Minh không hề phản đối, sáu năm trước ông cụ Nguyễn ép anh kết hôn thì anh lại không đồng ý, thà rằng tìm một người phụ nữ thay thế sinh con cho anh cũng không đồng ý nghe lời ông cụ, nếu không phải anh nhớ thương Lâm Mạn Hàm thì không biết còn có lý do gì có thể giải thích được chuyện đó.

Sắc mặt Thịnh Tâm Lan có chút trắng bệch, tay nắm chặt ga giường màu khói xám, trong lòng giống như có mưa to gió lớn thổi qua, hỗn loạn rối tinh rối mù.

Người ta là thanh mai trúc mã hai mươi năm, từ lúc bắt đầu cô đã thua rồi.

“Tâm Lan.” Giọng nói của Lưu Ngọc Hạnh kéo lại một chút sự tỉnh táo của cô.

“Tớ không sao, tớ muốn nghỉ ngơi một lát.”

“Được, cậu ngủ ở phòng lúc trước đi.”

Lưu Ngọc Hạnh nhìn Thịnh Tâm Lan hồn bay phách lạc rời đi thì đứng đó không biết phải làm thế nào.

Tiếng thở dài truyền đến từ mép giường.

Cô bỗng quay đầu lại, tức giận nói: “Anh thở dài cái gì? Tôi còn chưa tính sổ với anh, Nguyễn Anh Minh có mối tình mãnh liệt như vậy, vì sao anh không nói cho tôi biết để đánh tiếng trước với Tâm Lan chứ?”

Từ trước đến nay tình cũ tình mới luôn là vấn đề khó khăn, ai biết được đàn ông nhớ tình cũ thì sẽ làm chuyện gì.

Cao Khải bị mắng một trận thì vẻ mặt đau khổ nói: “Không phải đây là chuyện của anh Minh sao? Tôi còn tưởng anh ấy sẽ nói với Tâm Lan, ai biết Mạn Hàm lại đột nhiên về nước như vậy?”



“Rốt cuộc cô ta quay về làm gì?”

Lưu Ngọc Hạnh ngồi xuống mép giường: “Có phải anh biết đúng không?”

Cao Khải vội vàng xua tay: “Sao tôi biết được chứ? Tôi chỉ biết cô ta ly hôn rồi quay về mà thôi, có lẽ cô ta mang theo suy nghĩ muốn quay đầu là bờ với anh Minh.”

“Quay đầu là bờ?” Lưu Ngọc Hạnh nhíu mày lại: “Nếu quay đầu lại vẫn còn bờ thì Tâm Lan làm sao bây giờ?”

“Người ngoài không xen vào được chuyện tình cảm của người ta đâu.” Cao Khải ngáp một cái, vén chăn chuẩn bị nằm xuống.

“Ai cho anh ngủ ở đây?”

Lưu Ngọc Hạnh đá vào mông anh ta một cái, tức giận nói: “Ngủ sô pha bên ngoài đi.”

“Không phải vừa rồi tôi đã nói hết rồi à, tôi cũng phản bội người anh em tốt nhất, không thể cho tôi một chỗ đặt chân được sao?” Vẻ mặt Cao Khải tức giận.

“Tôi cho anh ngủ sô pha đã không tệ rồi, anh không vui thì cút đi.”

“...”

Thịnh Tâm Lan trằn trọc khó ngủ cả một đêm, hôm sau trời chưa sáng cô đã tỉnh.

Tiếng sột soạt làm cho Cao Khải nằm trên sô pha tỉnh dậy, anh ta buồn ngủ cầm đồng hồ trên bàn:

“Mới năm giờ sáng, sớm như vậy?”

Thịnh Tâm Lan cầm túi xách chuẩn bị ra cửa, vẻ mặt tự nhiên giống như tối hôm qua chưa xảy ra chuyện gì:

“Tôi đi làm sớm một chút, đúng rồi, anh vào phòng cho khách ngủ đi.”

Cao Khải mơ màng gật đầu, ôm gối đi vào phòng ngủ nhưng lại đi nhầm hướng vào phòng ngủ chính.

Thịnh Tâm Lan cũng không gọi anh ta lại, cô còn cười cười, sau đó rời khỏi nhà Lưu Ngọc Hạnh.

Chuyện Nguyễn Anh Minh thật sự tạo đả kích không nhỏ cho cô, nhưng thời gian vẫn trôi đi, công việc vẫn phải tiếp tục, chuyện con trai quay lại bên cạnh mình vẫn phải chuẩn bị, nếu không thể nói thẳng ra, vậy thì tiếp tục không nói ra, cho đến khi lời nói dối thoát khỏi khống chế mới thôi.

“Quản lý Thịnh, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Cô chào hỏi những người trực ca đêm chuẩn bị thay ca, sau đó đến nhà ăn ăn bữa sáng.

Cô khởi động điện thoại lên thì thấy cuộc gọi nhỡ của Thiên Ân, còn có một tin nhắn, cô nhìn thoáng qua rồi gọi qua.

“Dậy rồi sao?”



Điện thoại kia truyền đến tiếng hô hấp nặng nề của Thiên Ân:

“Tôi vừa chạy bộ về.”

“Tối hôm qua cậu nhắn tin nói lịch trình đã được sắp xếp xong? Tôi vừa nhìn thấy, cậu định hôm nay xuất phát?”

“Ừ, phải đi rất nhiều nơi nên xuất phát sớm một chút để giải quyết mọi chuyện cho xong.”

“Chúng ta gặp mặt rồi nói, tôi ở nhà ăn, cậu ăn gì để tôi lấy một phần cho cậu.”

“Tôi ăn gì cũng được.”

Thịnh Tâm Lan cầm bánh bao và một phần cháo trứng vịt Bắc Thảo đi ra khỏi nhà ăn, cô chưa đến cửa thang máy thì gặp một hình bóng quen thuộc đi tới chặn đường cô.

Cô nhíu mày lại, nắm chặt túi nilon trong tay:

“Tổng giám đốc Nguyễn, chào buổi sáng, sao anh đến khách sạn sớm vậy.”

Nguyễn Anh Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đến gặp em.”

“Thật không đúng lúc, tôi đi đưa bữa sáng cho Thiên Ân, đúng lúc có chút việc muốn nói với cậu ta.”

Nguyễn Anh Minh nghe giọng điệu xa cách lạnh lùng của cô thì sắc mặt trầm xuống:

“Tối hôm qua em đi đâu vậy?”

Anh tìm cô cả đêm, sáng sớm anh nghe nói cô ở nhà ăn khách sạn thì lập tức chạy tới, không ngờ lại thấy thái độ khó hiểu của cô.

“Có chút việc riêng phải làm.”

Thịnh Tâm Lan đi qua anh, ấn nút thang máy.

“Chuyện gì?” Sau lưng truyền đến tiếng chất vấn của Nguyễn Anh Minh.

“Việc riêng, ai cũng có không gian riêng tư, không lẽ anh muốn biết chuyện lớn đến chuyện nhỏ liên quan đến tôi chứ.”

“Em có ý gì?” Nguyễn Anh Minh nhìn cô, có chút bực bội:

“Không có gì không dám nói với người khác, tôi không cảm thấy có chuyện gì là không thể nói ra.”


Anh tìm cô cả đêm, sáng sớm anh gặp cô lại thấy cô đưa bữa sáng cho người khác, cho dù là ai thì trong lòng cũng không thoải mái, cô còn cố tình lộ vẻ lạnh nhạt.


Bầu không khí nhất thời cứng nhắc.


“Ting” một tiếng, tiếng thang máy vang lên đúng lúc phá vỡ bầu không khí căng thẳng, Thịnh Tâm Lan đưa lưng về phía Nguyễn Anh Minh:


“Suy bụng ta ra bụng người, không phải anh không nói chuyện của anh và Lâm Mạn Hàm với tôi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK