Thịnh Tâm Lan đóng cửa xe, xoay người đi đến căn biệt thự phía trước, nhấn thẳng chuông cửa.
Rất nhanh, một thím giúp việc khoảng năm mươi tuổi ra mở cửa, mặt đầy nghi ngờ quan sát Thịnh Tâm Lan: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Mặt Thịnh Tâm Lan vô cùng ung dung, đảo mắt hỏi:
“Chào thím, xin hỏi thím có ý định bán nhà không?”
“Bán nhà? Môi giới bất động sản?” Người giúp việc lắc đầu: “Cậu chủ của tôi sao có thể bán nhà được, cô đi mấy nhà khác hỏi thăm đi.”
“Cậu chủ nhà thím? Căn nhà này không phải của thím hả?” Thịnh Tâm Lan tiếp tục lễ phéo nói: “Tôi còn tưởng là có của thím? Tôi thấy bây giờ có không ít người già đều bán nhà trong thành phố về quê sống cuộc sống nông thôn.”
“Ha ha, nếu tôi có thể có được một căn nhà thế này thì cần gì đi làm người giúp việc cho người khác chứ.” Thím kia không hề cảnh giác, cười cười: “Cô lầm to rồi.”
“Vậy cậu chủ của thím họ gì? Có lẽ anh ta muốn bán nhà thì sao? Có thể cho tôi cách liên lạc không, tôi có món quà nhỏ có thể tặng cho thím.”
Thịnh Tâm Lan tìm kiếm trong túi xách tay, lấy ra một lọ kẹo màu sắc rực rỡ chưa hề mở ra: “Thím xem, đây là quà tặng.”
Thím vui vẻ: “Cháu tôi thích ăn kẹo này lắm.”
Nghĩ nghĩ rồi lại thở dì: “Nhưng mà cô à, tôi thật sự không thể cho cô cách liên lạc với cậu chủ được, thật ra tôi cũng không ngại nói cho cô biết, cậu chủ nhà tôi là một nghệ sĩ đóng phim, cho dù có giàu cỡ nào thì cũng không mua nổi căn nhà này.”
Thím nói đến đây đột nhiên nói nhỏ lại: “Thật ra căn nhà này là do cô cả của tập đoàn Thịnh Thế đứng tên, là cô ta tặng cho cậu chủ nhà tôi, cho nên sao có thể bán cho cô được chứ, cô nói có đúng không?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan âm thầm hoảng sợ.
Phong cách làm việc của Thịnh Tâm Nhu bây giờ đã hào phóng đến vậy rồi sao, còn dám nuôi trai bao ở ngoài nữa?
Nhưng nuôi trai thì thôi đi, sao lại lấy nhà của cô tặng cho người khác chứ?
“Không sao không sao.” Cô cười cười, vẫn nhét lọ kẹo vào tay người giúp việc: “Thím à, tặng lọ kẹo này cho thím, nhưng mà thím có thể nói cho tôi biết là nghệ sĩ nam nào được không? Tôi khá là tò mò, thím yên tâm đi, tôi hứa là sẽ không nói với người khác, chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi.”
Thím nhận được kẹo, vui không khép được miệng, vô cùng thần bí nói: “Không sao, dù sao cũng không quá nổi tiếng, luôn diễn mấy vai nam 2, tên là Hàn Mạt.”
Thịnh Tâm Lan chưa bao giờ nghe qua cái tên này, chỉ thầm nhớ tên, cảm ơn thím đó.
Trên đường quay về cô cảm thấy rất buồn cười, Thịnh Tâm Nhu luôn muốn gả cho mấy người con nhà giàu danh môn quý tộc, trong lén lút lại còn chơi trò bao nuôi, nếu như để bạn trai chính quy của cô ta biết được, sắc mặt của hai mẹ con kia chắc là sẽ đẹp lắm.
Nhưng chuyện này cũng không cần nóng vội, cô cũng không cần gấp gáp dọn vào đó ở.
“Quản lý Thịnh, thành tích trong ba tháng qua ở đây.”
Từ biệt thự chạy về công ty, Thịnh Tâm Lan muốn xem tổng hợp thành tích buôn bán của khách sạn từ sau khi cô nhận việc đến bây giờ, nhìn chung cũng tạm được, nhưng còn xa mới đạt được số liệu mà cô đã hứa với Nguyễn Anh Minh.
Thịnh Tâm Lan thở dài, dùng khóe mắt đảo qua phân đoạn rút thăm trúng thưởng trong kế hoạch lễ mừng được đặt trên bàn, khi nhìn thấy phần sắp xếp giải thưởng, đột nhiên lại có chút sáng kiến mới.
“Tiểu Trương, lấy bảng dự toán kế hoạch lễ mừng cho tôi xem thử, còn nữa, vẫn chưa mua sắm phần thường đúng không?”
“Vẫn chưa mya.”
“Được, trừ giải ba ra, những giải khác khoan mua, chờ thông báo của tôi.”
Tiểu Trương không hiểu ra sao: “Quản lí, cuối tuần sau là diễn ra lễ mừng, không còn mấy ngày nữa, cô còn định sửa kế hoạch nữa sao? Có kịp không?”
“Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.”
Thịnh Tâm Lan ngắn gọn dứt khoát nói một câu.
Dù sao sống hay chết, đi hay ở đều phải nhìn lúc này, bây giờ mà không liều một phen, không lẽ chờ đến khi cô bị đuổi ra khỏi nhà rồi mới khóc lóc năn nỉ sao?
Buổi tối, Thịnh Tâm Lan mở máy tính search thử “Bảng xếp hạng ngôi sao nam hiện nay”, nhấn tìm kiếm.
Rất nhanh, trên mạng lập tức hiện ra một danh sách hơn một trăm tên.
Cô không quan tâm danh sách này có thật hay không, đầu tiền lựa ra một vài fans có lượng mua lớn ra.
Thịnh Tâm Lan nhìn bốn “tiểu thịt tươi” được to son trét phấn khó phân biệt được nam nữ mà cô vừa lựa ra được, giống như nhìn thấy thành tích buôn bán của cô vậy, hai mắt sáng rực lên.
Nếu không phải hôm nay đi đến biệt thư xem, biết được chuyện Thịnh Tâm Nhu bỏ tiền bao nuôi minh tinh ở bên ngoài, đúng là cô không thể nghĩ ra được cách này, bây giờ hiệu ứng fans lớn cỡ nào, không có thứ gì có thể so được với lực kêu gọi của nghệ sĩ.
Thành tích buôn bán của cô toàn dựa vào nó.
Khách sạn quốc tế thành phố T, Nguyễn Anh Minh đã chuẩn bị đi ngủ, điện thoại ting một cái, một tin nhắn nhảy ra.
Anh mở tin nhắn lên đọc thoáng qua nội dung tin nhắn, lập tức gọi điện thoại qua.
“Anh, anh còn chưa ngủ à.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng quen thuộc, giọng điệu đang cố đè nén cơn vui sướng.
“Cô gửi tin nhắn cho tôi là để thử xem tôi ngủ hay chưa sao?”
“Tôi có chuyện liên quan đến công việc muốn hỏi anh, gọi điện thoại sợ phiền đến anh nên mới gửi tin nhắn.
“Cô định sửa kế hoạch lễ mừng sao?”
“Ừ, không sửa quá nhiều, chỉ sửa lại phần rút thăm trúng thưởng cuối cùng.”
“Chỉ còn chưa đủ một tuần, cô xác định là kế hoạch mới này của cô có thể hoàn thiện được sao?”
“Chỉ cần anh gật đầu đồng ý, tôi có thể lập tức tiến hành ngay, tôi dám cam đoan, một khi thực hiện kế hoạch này thì có thể kích thích mua sắm nhiều hơn kế hoạch trước.”
“Nếu không thành công thì sao?”
“Nếu không thành công tôi sẽ lập tức từ chức.”
“Cô cũng sắp phải từ chức rồi.” Nguyễn Anh Minh lập tức vạch trần suy nghĩ của cô: “Cô định dùng lần lễ mừng khách sạn này để đánh cược một lần, còn nước còn tát đúng không? Đến lúc đó cho dù có chuyện gì, có để lại một đống chuyện phiền phức sau lưng thì cô cũng đã bỏ của chạy lấy người rồi.”
Thịnh Tâm Lan ho khan.
“Tôi thừa nhận tôi có suy nghĩ này, tôi có nói không có thì anh cũng không tin, hơn nữa tôi cũng là vì thành tích, thành tích tốt thì tôi không cần đi, khạch sạn cũng có lời, đẹp cả đôi đường mà.”
Thịnh Tâm Lan mồm mép lạnh lơi, nhưng chút trò vặt này vẫn không gạt được Nguyễn Anh Minh.
Nói đến nói đi thì sửa chữa kế hoạch rồi chỉ có mình khách sạn chịu nguy hiểm, cô hoàn toàn không có việc gì.
Nhưng anh vẫn đồng ý, ngay cả anh cũng không biết là xuất phát từ tâm trạng gì, chỉ là có chút cảm giác muốn cho cô một cơ hội và lý do đầy đủ để ở lại.
“Cảm ơn anh, tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị thật tốt.”
“Cảm ơn bằng miệng không có ý nghĩa gì với tôi cả, chờ lễ mừng kết thúc, mời tôi đi ăn một bữa, được không.”
Đầu dây bên kia lập tức đồng ý ngay.
Cúp máy, Nguyễn Anh Minh kéo màn ra, ánh trăng bên ngoài của sổ đang sáng tỏ, đột nhiên làm anh có xúc động muốn quay về Đông Lăng nhanh thật nhanh.
Trước khi đi ngủ, Nguyễn Anh Minh gọi điện thoại cho Chu Phương:
“Sáng mai gọi điện cho bộ kế toán, thêm hai mươi phần trăm tài chính vào ngân sách dự toán ban đầu của việc lễ mừng của khách sạn Thịnh Đường.”