“Nếu cậu chủ đã kiên trì, tôi nghĩ cô Thịnh gả đến nhà họ Nguyễn cũng chỉ là chuyện sớm muộn, sự lạnh nhạt giữa ông cụ và cậu chủ đã xảy ra nhiều năm rồi, cô Thịnh là người thông minh, nếu như giải quyết được khúc mắt này thì việc ông cụ chấp nhận cô cũng không khó.”
Thịnh Tâm Lan cau mày.
“Quản gia Chu coi trọng tôi quá rồi, sao ông có thể khẳng định tôi có cách giải quyết khúc mắt này?”
“Bởi vì tôi tin tuy cậu chủ rất lãnh đạm nhưng chuyện ba năm trước không phải do cậu chủ làm, giữa cậu chủ và ông cụ chỉ là thiếu sự trao đổi mà thôi, nếu như cô Thịnh có thể thuyết phục cậu chủ giải thích chuyện này, vậy đủ rồi.”
Nhìn vào hiện tại, Thịnh Tâm Lan là người duy nhất có thể nói chuyện trước mặt Nguyễn Anh Minh.
Xuất phát điểm của quan gia Chu là đúng, nhưng ông ta không biết Thịnh Tâm Lan sớm đã điều tra chuyện ba năm trước rồi, hơn nữa suy nghĩ cũng giống như ông cụ Nguyễn, hoàn toàn không tin tưởng Nguyễn Anh Minh đến thế như quản gia dự tính.
Người có thể thay dổi, Nguyễn Anh Minh so với lúc mới gặp mặt thay đổi cũng không phải một chỗ hai chỗ, Nguyễn Anh Minh bây giờ có thể sẽ không làm ra những chuyện năm đó, nhưng từ phong cách làm việc của anh ấy năm đó, thì việc thí tốt giữ xe đúng là rất có thể lắm.
"Quản gia Chu, ông có chắc chắn chuyện xảy ra ba năm trước không liên quan gì đến Anh Minh không?"
“Tôi nhìn cậu chủ lớn lên, thời gian cậu chủ ở với tôi cũng nhiều hơn nhiều khác, ai cũng biết việc năm cậu chủ mười ba tuổi đã đuổi mẹ ruột ra khỏi nhà, nhưng cô biết chân tướng phía sau là gì không?”
Thịnh Tâm Lan sững sốt, có phần không hiểu.
“Mẹ của cậu chủ năm đó khi bị đuổi khỏi nhà đã mang thai năm tháng, cha mẹ của cậu chủ gần ít xa nhiều, lần này cũng là do bà chủ về dự tang lễ của cha cậu chủ sau khi ông ấy mất vì tai nạn ô tô, cho nên có bao nhiêu khả năng đứa bé trong bụng bà ấy là của nhà họ Nguyễn?”
Thấy Thịnh Tâm Lan tỏ vẽ hiểu mà như không, quản gia Chu nói thẳng ra: “Mẹ của cậu chủ là đứa con nuôi ông cụ thương yêu nhất, xảy ra chuyện như vậy, ông cụ vì danh tiếng cũng là vì con trai, muốn tự mình ra tay thanh lý môn hộ, đứa bé này tuyệt đối không thể giữ lại.”
Nghe đến đây, vẻ mặt của Thịnh Tâm Lan dần đanh lại, "Cho nên, Anh Minh đuổi mẹ đi chỉ để giữ đứa con trong bụng?"
Quản gia thở dài, "Cậu chủ không lạnh lùng tàn nhẫn như người ngoài nghĩ đâu. Chỉ là không giỏi thể hiện bản thân thôi. Mong cô Thịnh có thể giúp đỡ để quan hệ giữa cậu chủ và ông cụ bớt căng thẳng."
Trong lòng Thịnh Tâm Lan cảm xúc lẫn lộn.
Sự thật năm đó từ quản gia đã làm thay đổi quan điểm của cô, nhưng chuyện ba năm trước cô và Cố Thiên Ân chính tay điều tra được, nếu như sự thật không phải như vậy, còn có thể thế nào nữa?”
Cô chưa hẳn đồng ý với yêu cầu của quản gia Chu, chỉ nói bản thân sẽ suy nghĩ lại. Truyện Ngôn Tình
Lúc về đến nhà trời đã hoàn toàn tối, Cố Thiên Ân trở thành bảo mẫu toàn thời gian trong nhà, đang ngủ ở trên sofa, Thịnh Ái Linh ở bên trái ôm lấy cánh tay anh, Nguyễn Lập Huy thì bị kẹp ở bên phải, ba người người đang ngủ, tiếng ngáy vang trời.
Thịnh Tâm Lan đặt món tráng miệng mang về lên bàn, ngồi nhìn Cố Thiên Ân một lúc rồi đánh thức anh dậy.
“Chị Tâm Lan.” Cố Thiên Ân ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt để nhìn rõ người trước mặt.
“Cực khổ cho cậu rồi, buồn ngủ thì về phòng ngủ đi.”
“Không sao,” Cố Thiên Ân dùng sức chớp mắt, đột nhiên hít hít mũi: “Chị mang đồ ăn gì về thế?”
“Bánh dứa, còn có bánh bao thịt, cậu chưa ăn cơm sao?”
Cố Thiên Ân lập tức lên tinh thần, vội vàng gật đầu: “Chưa ăn, hai đứa nhóc này thật phiền, khó lắm mới dỗ cho tụi nó ăn xong cơm, lại đòi xem phim hoạt hình, lúc chị đi không phải dặn tôi không được cho chúng xem TV quá lâu sao, hay rồi, hai đứa nó đều nổi giận với tôi.”
“Được rồi, giúp tôi đưa hai đứa này về phòng trước đã, tôi nấu mì cho cậu ăn.”
“Được.”
Phi thơm hành, gừng và tỏi trong dầu nóng, thêm xì dầu và sốt trứng gà, rồi bỏ thêm mì sợi, nấu đặc nước sốt lại, bưng lên bàn ăn, cả căn phòng đều tràn ngập mùi thơm.
Cố Thiên Ân ăn như sấm rền gió cuốn, cả miệng đều là nước sốt.
“Nguyễn Anh Minh đâu? Sao không về cùng với chị? Nếu anh ta về mà thấy cái này nhất định sẽ giành với tôi.”
“Anh ấy mà giành ăn với cậu?” Thịnh Tâm Lan cảm thấy khó mà tưởng tượng: “Không thể nào đâu.”
“Sao mà không thể chứ.” Cố Thiên Ân đặt bát xuống, lau miệng, mở túi từ từ mà ăn mấy cái bánh bao thịt, “Nguyễn Anh Minh này rất là trẻ con, tự tin quá đáng, năng lực biểu đạt lại có vấn đề, cho dù có quan tâm chị đi nữa, thì cũng phải nạt chị trước, miệng lưỡi độc địa lòng dạ đen tối, ở chung với anh thật ra cũng không khó.”
“Cậu thấy anh ấy như vậy à?”
Thịnh Tâm Lan nhướng mày.
Cô luôn cảm thấy Nguyễn Anh Minh là người khó hòa đồng với bên ngoài, dù sao anh ấy cũng làm bạn với Cao Khải bao nhiêu năm thế, người khác muốn lại gần cũng bị ánh mắt anh ấy dọa cho chạy mất.
“Phải,” Cố Thiên Ân gật đầu, “Chị sao thế? Đột nhiên cảm thấy hình như chị có tâm sự.”
Thịnh Tâm Lan suy nghĩ một chút, nghiêm giọng nói: “Cậu nói xem, chuyện ba năm truớc, có khi nào chúng ta bỏ lỡ gì đó, không hoàn toàn tra được đầy đủ?”
Động tác ăn của Cố Thiên Ân ngừng lại, cau mày: “Ví dụ như?”
"Phạm Thu Phương sao lại chắc chắn người khiến cô ta bỏ thuốc là Nguyễn Anh Minh, chúng ta không nên chỉ nghe lời của cô ta."
“Một người bị bệnh ung thư em nghĩ sẽ không nói dối đâu.”
Cố Thiên Ân vô cùng tự tin với chuyên ngành của mình, anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận được nghi ngờ đột ngột này của Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Lan cau mày và tỏ vẻ nghi ngờ.
“Là vậy sao?”
Cô vốn dĩ tin vào chuyện này, nhưng sau khi nói chuyện với ông Chu, cô đột nhiên cảm thấy nghi ngờ, không có chút bằng chứng nào, nhưng trực giác khiến cô nghi ngờ sự thật mà cô đã từng cùng Cố Thiên Ân xác nhận.
“Nếu như chị thật sự không tin, tôi có thể đi chuyến nữa đến Quảng Châu.”
Cố Thiên Ân lau miệng, nghiêm túc nói: “Tôi có thể đi quay một video để cho hai người Phạm Thu Phương và Quách Xuân Hà nói rõ chuyện đã xảy ra năm đó, nhưng tôi có thể đảm bảo, theo quan điểm chuyên môn của tôi, họ không có nói dối, tất cả đều là thật.”
“Quan điểm chuyên môn?” Thịnh Tâm Lan sửng sốt một lát, nhìn Cố Thiên Ân.
"Góc nhìn nghiệp vụ của sinh viên năm ba khoa trinh sát và phản trinh sát của đại học cảnh sát."
Cố Thiên Ân nhìn cô, thú nhận thân phận thật sự mà anh che giấu bao lâu nay.
Thịnh Tâm Lan sững sờ hồi lâu vẫn chưa định thần lại: "Cậu nói cái gì?"
“Chị Tâm Lan, tôi là sinh viên năm ba khoa trinh sát và phản trinh sát của đại học công an, tên đầy đủ của tôi là Cố Thiên Ân, thật ra tôi đã muốn nói với chị từ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp, nên tôi mới hoãn lại cho đến bây giờ, bây giờ nếu chị đã nghi ngờ sự thật mà em giúp chị điều tra, vậy tôi chỉ có thể dùng thân phận thật sự nói với chị, chuyên ngành của tôi chưa bao giờ sai.”
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên nghiêm túc.