“Cảm ơn chị Ngọc Hạnh.” Thiên Ân “ngoan ngoãn” gật đầu đưa cái bát ra nhận lấy sự nhiệt tình của Lưu Ngọc Hạnh: “Để tự tôi là được rồi.”
Lưu Ngọc Hạnh bày ra bộ mặt thẹn thùng.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Đừng gọi tôi là chị mà, tôi cũng chỉ lớn hơn cậu có mấy tuổi mà thôi, trực tiếp gọi tôi Ngọc Hạnh là được rồi.”
Bức tranh này làm Cao Khải ngồi đối diện có đủ khẩu vị, nhịn một hồi lâu rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, hỏi một câu hỏi tràn ngập mùi thuốc súng.
“Cái thằng nhóc này thật sự bị mất trí nhớ hả? Cho dù có bị mất trí nhớ thì sao có thể không làm việc không kiếm tiền, tùy tiện chạy đến nhà người khác ăn chực?”
“Liên quan gì tới anh?” Lưu Ngọc Hạnh trợn mắt nhìn Cao Khải: “Cũng không biết là ai không được mời mà lại đến đây, còn không biết xấu hổ nói người khác ăn chực.”
“Lưu Ngọc Hạnh, em...”
“Dừng lại.” Lưu Ngọc Hạnh giơ tay lên: “Ngày hôm nay tôi không muốn phải cãi nhau với anh đâu Cao Khải, anh Cao, nếu như anh muốn ăn cơm thì anh im miệng lại đi.”
Cao Khải tức giận đến cái mũi sắp nổ tung, đang muốn phản bác lại cái gì đó, Thịnh Tâm Lan vội vàng hòa giải.
“Hiểu lầm cả thôi, nào có ai đến ăn nhờ ở đậu cơ chứ? Gọi Thiên Ân đến đây dùng cơm là chủ ý của tôi mà, trước đó Thiên Ân đã giúp đỡ tôi, đã giải quyết chuyện xấu lần trước dùm cho tôi, cho nên tôi cảm ơn cậu ấy. Cao tổng cũng là do tớ mời đến đây, lúc tớ gọi điện thoại cho Anh Minh thì anh ta cũng ở bên cạnh, cho nên gọi đến đây luôn.”
Lời nói này đã nhắc nhở Cao Khải một tiếng đồng hồ trước anh ta vẫn còn đang chọn nhẫn cưới trong cửa hàng trang sức, lúc này lại trợn mắt nhìn Lưu Ngọc Hạnh và người đàn ông khác liếc mắt đưa tình, còn chả cố kỵ như anh không có ở đây, ngọn lửa giận ở trong lòng lập tức tăng lên.
“Chắc là chân gà nướng đã xong rồi đó, để tôi đi xem.”
Thiên Ân bỗng nhiên mở miệng nói, dường như không cảm nhận được khói lửa xung quanh, một mặt đơn thuần đi khỏi.
“Để tôi đi với cậu.” Lưu Ngọc Hạnh theo đuôi giống như là đi theo.
Cao Khải ngồi yên được mấy giây, bịch một tiếng bỏ đũa xuống, cũng đi theo.
Còn lại hai người Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau trên bàn ăn.
“Chắc là không xảy ra chuyện gì đâu ha?” Thịnh Tâm Lan có chút khẩn trương.
“Em lo lắng cho ai?”
“Đương nhiên là em lo lắng cho Thiên Ân rồi.” Thịnh Tâm Lan ra vẻ đương nhiên: “Không nhìn thấy bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Ân của Cao Khải hả?”
“Anh cảm thấy cho dù có thật sự đánh nhau chưa chắc là Thiên Ân sẽ đánh không lại Khải.”
“Phải vậy không? Nhìn bộ dạng của Thiên Ân không giống như là người biết đánh nhau, cậu ấy vẫn còn là con nít mà.”
Nghe vậy, Nguyễn Anh Minh không vui nhíu mày một cái, dường như là anh không hài lòng đối với đánh giá “con nít”.
Có đôi khi phụ nữ sẽ dễ dàng bộc phát tình mẫu tử, dẫn đến việc không nhìn thấy rõ sự thật trước mắt.
Sự thật chính là người tên là Thiên Ân có chiều cao khoảng một mét tám lăm, cơ bắp cũng không nhỏ so với các loại công tử bột chỉ biết ăn chơi đàn điếm giống như là Cao Khải, rõ ràng là có sức chiến đấu mạnh hơn, không phải một điểm hay là nửa điểm.
Nhưng mà Thiên Ân lại có một gương mặt vô tội làm cho người ta yêu thích nhất, dễ dàng chiếm được tình cảm của đông đảo mấy cô mấy dì và chị em trong khách sạn, nghe nói là căn phòng mà anh ta ở một ngày có thể được người ta quét dọn đến bảy tám lần.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thịnh Tâm Lan, Nguyễn Anh Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
Bữa cơm này xem như là hòa giải cho hai người Lưu Ngọc Hạnh và Cao Khải, ăn cơm hơn một tiếng đồng hồ, bọn họ lại kéo dài thêm một tiếng đồng hồ, không ai nhường ai. Cuối cùng hai người bọn họ hẹn đến nơi khác nói chuyện, sau khi đi khỏi thì lúc này trong phòng mới yên tĩnh.
Đêm đến, mọi người đều đã đi, hai đứa bé cũng đã được đón đến bên cạnh ông cụ Nguyễn, trong nhà chỉ còn lại Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh.
Thịnh Tâm Lan dọn đồ ăn thừa ở trên bàn chất vào trong thau, một đôi tay vòng lấy eo cô từ phía sau.
“Đừng có làm rộn mà.” Thịnh Tâm Lan kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Hầu như là phần thịt nhột nhột của cô đều nằm ở trên eo, sợ nhất là người khác đụng vào eo của cô, nhất là Nguyễn Anh Minh.
Vẫn may là Nguyễn Anh Minh ôm cô chứ không có cử động lung tung, chỉ là đặt cái cằm ở trên vai phải của cô, giọng nói trầm thấp có lực: “Không còn sớm nữa.”
“Nếu như anh mệt thì đi ngủ trước đi.” Thịnh Tâm Lan biết là anh đang nghĩ cái gì, đỏ mặt nói thầm: “Em còn phải rửa chén nữa.”
Âm thanh nhỏ bé yếu ớt như tiếng ruồi kêu rơi vào trong lỗ tai của Nguyễn Anh Minh, giống như là có một dòng điện xẹt qua...
“Bát có thể để ngày mai rồi hẳn rửa.”
“Ngày mai em còn phải đi làm.”
“Để anh rửa.”
...
Từ trước đến nay, anh đều rất lý trí, lúc còn bé bởi vì quá lý trí cho nên trông có vẻ như là ông cụ non, không được người lớn yêu thích, cũng không có cách nào hòa nhập với bạn cùng lứa. Sau khi lớn lên thì phương diện tình cảm lại càng mờ nhạt, cho dù đối với ông nội cũng chỉ có cung kính có thừa mà thôi, chứ đừng nói chi là thân mật.
Bởi vì do liên quan đến ba mẹ, anh lại càng không cảm thấy hôn nhân là một cách sống đáng để theo đuổi.
Mang theo suy nghĩ lý trí cứng nhắc như thế này, anh sống cho đến bây giờ vẫn chưa hề có suy nghĩ muốn kết hôn, cho dù là ông nội lấy sự nghiệp mà anh coi trọng nhất để ép muốn anh nối dõi tông đường, anh cũng tình nguyện dùng loại phương thức cực đoan như thế này để chống lại.
Nhưng mà không có bất cứ một khoảnh khắc nào anh chắc chắn rằng là hiện tại mình có thể yêu một người nào đó, khiến cho anh cảm thấy người phụ nữ trong vòng tay anh chính là người bạn đời duy nhất của anh.
Nếu như quả thật giống như ông nội đã nói, nếu như đời người cần phải chọn một người để bầu bạn, thế thì dưới sự chỉ đạo của mong muốn, anh rất chắc chắn là ngoại trừ Thịnh Tâm Lan, anh không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác.