Nghiêm Tiểu Tô vừa mở miệng, Kasha đã không bình tĩnh khoát tay, như Nghiêm Tiểu Tô chỉ là đồ bỏ đi. Bà ta ngay cả mắt cũng không muốn nhìn. “Hạng người vớ vẩn thì không cần nói chuyện nữa, một chút quy củ cũng không có.”
Sắc mặt Lâm Hồi Âm tái nhợt. Nàng có thể đã làm một việc không nên làm nhất.
Ảo ảnh chớp lên, một bóng người xuất hiện.
Tu luyện xong Vương Tranh vốn tính kiểm tra né tránh, lại ngoài ý muốn thu được điện thoại của Lâm Hồi Âm, nói là một hội nghị bí mật để hắn quan sát. Rất có thể là chuyện tốt!
Vương Tranh rất tò mò, còn tưởng rằng Ina đến, không nghĩ tới là một màn như vậy.
Diệp Tử Tô và Nghiêm Tiểu Tô cũng ngây người, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới Vương Tranh sẽ xuất hiện.
Lala Douri vui mừng đi đến bên người Vương Tranh, ngồi xổm bên người Vương Tranh, Vương Tranh nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lala Douri. Một màn này, đã cho Kasha và Sử Địch chấn động rất sâu, Titan gần như chính là thần của Dida tinh, người nguyên thủy sùng bái đối với lãnh tụ tinh thần là không dùng đầu óc.
Vương Tranh thản nhiên nhìn Kasha, “Bà già thối, bà thực quá coi trọng chính mình rồi. Nghe rõ rồi chứ, cho dù bà quỳ gối trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không có bất cứ gì liên quan với hoàng thất Aslan nữa.”
Vương Tranh nói chém đinh chặt sắt, “Còn có, về sau thời điểm bàn chuyện làm ăn phải thành tín một chút, không cần đã làm kỹ nữ lại lập đền thờ, Aslan không trâu bò như vậy, Dida tinh lại càng không thiếu người hợp tác.”
Kasha từ khi sinh ra, đến trở thành Thủ tướng nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng bị người ta mắng như vậy, lúc ấy đầu óc cũng choáng váng, sắc mặt đỏ rực, lòng dạ nhiều năm thiếu chút nữa tan rã.
“Tốt, tốt,... Tổng đốc Mộc Sâm, đây là thái độ đàm phán của các người!” Muốn mắng người, lại bỗng nhiên có chút cạn từ, theo thói quen lại muốn dùng địa vị đè người.
“Ha ha, thủ tướng Kasha, thật ra tôi vừa rồi chỉ muốn nói, nhưng ngôn ngữ nhân loại tôi không tốt lắm, không biết nên mắng, chửi người như thể nào. Tôi từng thấy tham lam, nhưng lại chưa từng thấy vừa tham lam vừa vô sỉ như cô, người Aslan cũng chỉ là nhân loại bình thường, vì sao, dựa vào cái gì, cô cảm giác mình lại tốt đẹp như vậy chứ?”
Mộc Sâm vẫn mang theo mỉm cười, nhưng vị trí giả Dida này nắm giữ ngôn ngữ nhân loại tương đối tốt, mắng chửi người cũng không mang theo chữ thô tục.
Ngay từ đầu Kasha đã bày ra tư thái hơn người ta một bậc, giống như có thể gặp bà ta một lân là vinh quang cỡ nào.
“Trưởng lão Mộc Sâm, Dida tinh sẽ bị liệt vào quốc gia không được Aslan hoan nghênh!” Kasha cả giận nói.
Mộc Sâm không sao cả khoát tay, “Thật sự là quá cảm tạ rồi. Sử Địch tiên sinh, ông bị khu trục, sau khi trở về thu dọn hành lí một chút đi, Dida tinh không chào đón người Aslan, mặt khác về phân phối quặng năng lượng siêu trọng lực chúng tôi cũng sẽ cân nhắc một lần nữa.”
Kasha tức sùi bọt mép, cuối cùng căm giận phất tay, hình ảnh phành một tiếng biến mất.
Lâm Hồi Âm săc mặt tái nhợt, cô không nghĩ tới sẽ là như vậy, lúc mẫu thân nói còn nói là muốn liên hợp với Dida tinh, hạng mục này phi thường quan trọng đối với Aslan, cô đã cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nghĩ đến đây sẽ là một cơ hội của Vương Tranh.
“Em... Không nghĩ tới sẽ là như vậy...” Lâm Hồi Âm sắp khóc rồi.
Vẻ mặt Vương Tranh lại rất bình tĩnh, “Hồi Âm, đây là một lần cuối cùng xưng hô em như vậy, cám ơn em, tất cả tất cả, còn có, giúp anh nói một tiếng với nàng, xin lỗi.”
Cuối cùng vẫn là hắn buông tay trước, đời người không như ý tám chín phần mười, vô luận vũ nhục hắn như thế nào, thậm chí uy hiếp đến sinh mệnh, hắn có thể nhịn, nhưng có một số người, có một số việc là không thể đụng vào.
Nghiêm Tiểu Tô cũng là vẻ mặt tái nhợt, “Lão đại, thật ra...”
Nghiêm Tiểu Tô là muốn nói, bọn họ không sao, hoàng thất tính tình này, nhịn một chút là xong, hắn biết rõ hai người đi đến một bước này là không dễ dàng cỡ nào.
Vương Tranh cười cười, “Tôi có thể chết, nhưng ai cũng không thể vũ nhục anh em của tôi, ai cũng không có tư cách.”
Một người mất đi tôn nghiêm, đã không thể xưng là người nữa.
Chỉ là nụ cười này, cho dù là Lala Douri cũng nhìn ra được là khổ sở cỡ nào,lại kiên quyết như vậy!
Hình ảnh Vương Tranh biến mất.
Bọt biển đẹp đẽ tuy chỉ trong nháy mắt.
Toàn bộ hứa hẹn của ngươi tuy đều rât yêu ớt.
Yêu vốn là bọt biển, nếu có thể nhìn thấu thì có gì khổ sở.
Đóa hoa đẹp nữa, mở rộ xong sẽ điêu tàn.
Ngôi sao sáng nữa, chợt lóe xong sẽ rơi.
Yêu vốn là bọt biển, nếu có thể nhìn thấu có cái gì khổ sở.
Vì sao khổ sở, có cái gì khổ sở, vì sao khổ sở.
Tất cả đều là bọt biển, chỉ trong nháy mắt thôi.
Toàn bộ hứa hẹn của ngươi, toàn bộ đều rất yếu ớt.
Mà hình dáng ngươi trách ta chưa nhìn thấu mới khổ sở như thế.
Yêu nhau nắm chắc phải tìm kiếm như thế nào nữa.
Ôm nhau, tịch mịch chẳng lẽ sẽ không tịch mịch.
Yêu vốn là bọt biển, trách ta chưa nhìn thấu mới khổ sở như thế.
Ở dưới mưa, bọt biển khẽ chạm là vỡ.
Trái tim nóng cháy lúc trước sớm chìm nghỉm.........
Lâm Hồi Âm đã khóc không thành tiếng.
Nghiêm Tiểu Tô và Diệp Tử Tô muốn liên hệ Vương Tranh, lại liên hệ như thế nào cũng không được, người cũng tìm không thấy.
Hai người rất hiểu biết đối với Vương Tranh, nhất là Nghiêm Tiểu Tô, trong thâm tâm, Vương Tranh so với hắn còn cố chấp hơn. Mình lúc trước chia tay Yasumi khóc chết đi sống lại, một đoạn thời gian rất dài người không ra người quỷ không giống quỷ, bọn họ còn là huynh đệ hoạn nạn. Hắn gặp mẹ vợ cực phẩm. Vương Tranh gặp là bà cô càng cực phẩm hơn.
Nhìn Diệp Tử Tô lo lắng, Nghiêm Tiểu Tô lắc đầu, “Anh nghĩ lão đại là muốn yên tĩnh một mình một chút. Hắn không có việc gì. Tử Tô, em đi về trước đi, anh có tin tức sẽ liên hệ em.”
Lâm Hồi Âm là tốt bụng làm hỏng việc. Có lẽ, cái này cũng không thể nói là hỏng việc, đây là sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Nghiêm Tiểu Tô có thể dễ dàng tha thứ An mẫu khinh thường hắn, hắn da mặt dày, nhịn một chút là xong, nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ An mẫu sỉ nhục phụ thân, con người không thể lựa chọn xuất thân. Hắn cảm tạ phụ thân đem hắn nuôi lớn.
Trong cuộc sống của Vương Tranh không có người thân nào, bọn Nghiêm Tiểu Tô chính là người thân của Vương Tranh. Nếu làm một người ngay cả điểm mấu chốt này cũng không còn, vậy sống còn có gì ý nghĩa?
Vương Tranh hiểu một điểm này. Hắn không nhìn thấy thì thôi, nhưng đã thấy, đó là phải làm ra quyết đoán.
Đối với Ina, hắn chỉ có thể nói, xin lỗi.
Thế giới Thánh Đồ, thí luyện né tránh, người ở đại điện thí luyện có loại xúc động muốn điên, nhất là những kẻ có bệnh kia.
Một người đeo mặt nạ sắt đen đã ở trong thí luyện né tránh kiên trì một giờ.
Kiên trì mười phút không bị bóng đạn đánh trúng, coi như qua ải, tựa như nửa giờ đã là hoàn thành.
Tên ở cột đá đã đổi thành Than Đen, nhưng hắn vẫn chưa có ý tứ dừng lại.