- Vãi hàng, vãi lúa, vãi cả làng, không phải thế chứ!
Radon nhìn hàng ghế mà sợ hãi than thở nói, thần kỳ đánh giá Vương Tranh:
- Tên nhóc nhà ngươi luôn có thể mang đến sự ngạc nhiên, rất có điểm trâu bò a!
- Radon, ngươi ném mặt lớn a. Cả kinh cái gì?
- Ngu ngốc a. Đây là hàng ghế chuyên dùng của Hồi Âm, ngươi cho người nào cũng có thể dùng sao, ta đã nói, tuy rằng Liệt Nghiễm tên nhóc này không đáng tin cậy thế nào nhưng nét mặt già nua này vẫn có thể lừa dối người. Không có chỗ khẳng định là không có chỗ, trăm ngàn lần đừng nói với ta cuộc điện thoại kia của ngươi là ngươi gọi cho Lâm Hồi Âm a.
Radon trợn mắt há hốc mồm nói.
Vương Tranh bất đắc dĩ gật gật đầu.
Radon nhảy một cái ,trực tiếp cầm tay Vương Tranh:
- Anh bạn, ngươi xem, hai chúng ta có nhiều duyên phận, ta cũng mang ngươi đi Thiên Sư giáo, ngươi cũng phải để ta làm quen với Hồi Âm một chút a!
Liệt Tâm cùng Liệt Nghiễm hai mặt nhìn nhau. Rốt cuộc tên nhóc này là ai, chẳng lẽ thật sự là nhân vật lớn gì đó hay sao?
- Các ngươi đừng làm khó dễ Vương Tranh, lần trước Lâm Hồi Âm đến Trái Đất, tìm học viên của học viện Chiến Thần làm hướng dẫn viên du lịch, lúc đó Vương Tranh mới làm quen với Hồi Âm.
Ba người Liệt Tâm cũng hiểu được thế này mới hợp lý. Bằng không hai người là cặp đường thẳng song song như vậy, như thế nào cũng không có thể cùng xuất hiện cùng một chỗ, cùng lúc từ mặt khác mà nói, Hồi Âm rất trọng tình nghĩa, cứ như vậy liền đem nhường dãy ghế riêng của mình.
Radon Tạ Nhã Đình lại cảm thấy Hồi Âm chẳng những bề ngoài đáng yêu, nội tâm cũng đáng yêu như vậy.
Tiêu chuẩn cao nhất Ngân Minh, buổi biểu diễn cùng với ca khúc Rất Nhớ Anh của Lâm Hồi Âm đẩy tới cao trào, đó là một sự suy diễn trọn vẹn tình cảm, vô luận ai nhìn thấy công chúa nhỏ đáng yêu tỏ ra nhớ nhung như vậy cũng phải say lòng.
Fan bộc ra những tiếng hoan hô thật lâu không thể bình ổn, tiếng ca nhu tình nếu có thể xúc động lòng người mang đến rung động sẽ càng mạnh liệt.
Trong ghế lô, đám người Radon cũng như si như say, ở trong tiếng ca duyên dáng như thế, nhất là lực ảnh hưởng của bầu không khí mang tính kích động, rất dễ dàng lâm vào trong đó.
Đây là chỗ vô địch của việc xem ở hiện trường ,vĩnh viễn không thể có thứ khác thay thế được.
Ruy rằng Vương Tranh thích, nhưng cũng không đến trình độ si mê, càng nhiều là thả lỏng cùng hưởng thụ.
Buổi biểu diễn kết thúc, sự nhiệt tình của đám fan mê ca nhạc vẫn không thể bình ổn, tiếng gọi ầm ĩ không dứt bên tai.
Mặt này của Liệt Tâm giống như Vương Tranh, tuy rằng thích, nhưng không đến mức si mê, nhưng mà vài người bên cạnh hai người đã điên cuồng.
- Thật sự là khó lường, đây là tiết tấu phải đợi nàng lớn lên!"
Liệt Nghiễm nói.
Radon đấm vào vai Liệt Nghiễm, làm cho Liệt Nghiễm nhe răng nhếch miệng
- Ngươi nha không được vũ nhục nữ thần của ta!
Liệt Nghiễm nhịn không được trêu chọc nói:
- Radon, chỉ số thông minh của ngươi giảm rồi a.
Con cháu nhà họ Liệt tuy rằng rất trâu bò, nhưng mà muốn theo đuổi công chúa Aslan tuy rằng không có cách xa 108000 dặm xa nhưng cũng có 107000 dặm, Liệt Nghiễm chỉ nổ tanh bành theo thói quen mà thôi.
Tiếu Phỉ cùng Tạ Nhã Đình có chung ngôn ngữ, líu ríu nói không ngừng.
Buổi biểu diễn này được các đài truyền hình lớn của hệ Mặt Trời phát trực tiếp, Hot chưa từng có, không có biện pháp, mặc dù Lâm Hồi Âm cũng không thèm để ý thân phận công chúa của nàng. Nhưng không thể phủ nhận là, khi thân phận công chúa của nàng được sáng tỏ, nàng đã không phải là một ca sĩ đơn thuần, tầng danh tiếng này nhanh chóng được kéo lên độ cao mà những ca sĩ khác vĩnh viễn không thể với tới, nghe nói một số đối thủ cạnh tranh đều bỏ qua cho.
Người ta công chúa hứng thú mà thôi, ngươi rất tích cực giống đồ ăn a, tại sao có thể đánh đồng cùng công chúa Aslan, người không biết lượng sức như vậy thật sự là không xuất hiện.
Tuy rằng Lâm Hồi Âm thân ở trong giới giải trí, nhưng trên thực tế trừ bỏ việc làm quen một ít nhà soạn nhạc giỏi, những người khác căn bản không biết, cũng lười tiếp xúc. Về phần lễ trao giải gì đó, trước kia không đi, hiện tại cũng sẽ không đi, tương lai cũng sẽ không đi, nói trắng ra, công chúa nhỏ căn bản không thèm để ý mấy thứ này, nàng thích âm nhạc, thích chia sẻ mà thôi, nhưng có thể rong chơi bao lâu, cũng khó mà nói.
Radon cùng Tạ Nhã Đình cao hứng nhất, thu hoạch của lần hành trình Sao Hỏa này tương đối phong phú.
Đang lúc thời điểm mọi người chuẩn bị rời khỏi sân, cửa lại mở, nhất thời toàn bộ ghế lô an tĩnh lại. Dĩ nhiên là Lâm Hồi Âm vừa mới xuống vũ đài, ngay cả quần áo đều chưa kịp đổi.
Tiếu Phỉ đã phóng qua trước tiên:
- Hồi Âm, quá tuyệt vời, quá tuyệt vời, em nhất định phải đi Trái Đất thêm vài lần nha!
Lâm Hồi Âm mỉm cười:
- Em cũng muốn đi, cô giáo Tiếu Phỉ, cô cũng thế, từ khi trở về Trái Đất, cũng không quay lại Aslan nhìn xem.
Radon kích động, toàn thân như bốc cháy lên, như là đang tìm cái gì, mà Tạ Nhã Đình đã tiến đến trước mặt.
- Hồi Âm điện hạ, ta là fan trung thành nhất của ngài, ký tên giúp ta đi.
Tạ Nhã Đình kích động nói.
Radon tìm nửa ngày cũng không tìm được cái gì, cân não sáng ngời:
- Hồi Âm điện hạ, ký trên quần áo của ta!
Lâm Hồi Âm tự nhiên là thỏa mãn.
Lần này tuyệt đối là sự vui mừng ngoài ý muốn, nằm mơ cũng không nghĩ tới Lâm Hồi Âm lại muốn tới nơi này.
Liệt Nghiễm vừa định tiến lên, đã bị Radon ngăn:
- Hồi Âm điện hạ, người này là dê cụ, ngài phải bảo trì khoảng cách cùng hắn.
Liệt Nghiễm dở khóc dở cười:
- Hồi Âm điện hạ, ta là Liệt Nghiễm, hoan nghênh ngài đến Sao Hỏa, nếu có thời gian, xin cho phép ta được tận tình địa chủ, cảnh sắc ở Sao Hỏa tuyệt đẹp, có rất nhiều nơi đáng để đi dạo.
Liệt Tâm tính cách có vẻ đặc biệt. Nhưng nhìn cô gái đáng yêu như vậy cũng rất khó không thích, nhưng nàng cũng sẽ không khoa trương giống mấy người này, mà ở một bên Vương Tranh cũng rất bình tĩnh.
Tên nhóc này chỉ giả nai thôi.
- Vương Tranh, cơ hội tốt như vậy ngươi không cần bỏ lỡ.
Liệt Tâm nói, người này giả nai còn rất giống.
Lâm Hồi Âm mỉm cười:
- Đa tạ Liệt tiên sinh, Sao Hỏa là một địa phương xinh đẹp, ta sẽ không bỏ qua, nhưng ta đã tìm được hướng dẫn viên du lịch tốt rồi.
- Thật sự là đáng tiếc.
Liệt Nghiễm quả thật có điểm tiếc hận.
- Vương Tranh, lại đây, ta tìm ngươi có việc cần.
Lâm Hồi Âm cũng không khách khí với Vương Tranh.
Vương Tranh sửng sốt, con nhóc kia, chẳng lẽ không hiểu cần phải che lấp một chút sao, một chút cũng không có giác ngộ làm ngôi sao.
Thấy Vương Tranh đứng đó, Lâm Hồi Âm không khỏi phân trần kéo cánh tay Vương Tranh rồiđi ra ngoài:
- Thật cao hứng khi được làm quen với các vị, hẹn gặp lại sau.
Toàn bộ ghế lô đều là một mảnh yên tĩnh, cứ như vậy trơ mắt nhìn bạn học Vương bị lôi đi.
Liệt Nghiễm sờ sờ mặt mình