Ở tầng ba mươi sáu tinh chi tháp nổi tiếng Aslan, nơi này là Thiên Âm ảnh âm công ty của Lâm Hồi Âm.
“Điện hạ, tôi thật sự không hiểu ngài vì sao phải mạo hiểm như vậy, hoàn toàn không cần thiết!”
“Phải, chúng ta có được đoàn đội tốt nhất, cho dù ngài muốn thử phong cách mới, chúng ta cũng tuyệt đối có thể tạo ra tốt nhất!”
Một đám nhân viên công tác đang vây quanh một nữ hài tử như thiên tiên, nữ hài tử xích hai chân đạp tiết tấu vũ đạo ở trong phòng đi tới đi lui, ngoài cửa sổ, là kiến trúc vòng tròn chồng xếp đặc hữu của Aslan, phi hành khí ở không trung không ngừng xuyên qua ngay ngắn có trật tự.
“Ta muôn biết rốt cuộc là người như thể nào có thể khiến cô ấy nhớ mãi không quên!”
Nữ hài tử nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, đây là Lâm Hồi Âm danh chấn thiên hạ.
Afraid!
Đơn khúc mới của Thiên Lại Hồi Âm, một khi phát ra mười cái quán quân trong mười tám bảng đơn âm nhạc cấp quan trọng của hàng không Liên minh Ngân Hà, sáng tạo kỳ tích xưa nay chưa từng có.
Đây là vô số người bình luận âm nhạc đều không đoán trước được, bằng vào dung mạo xuất chúng cùng nắm chắc đối với một thế hệ trẻ tuổi hiện nay, đương nhiên quan trọng là cách hát hồi âm độc đáo, làm Lâm Hồi Âm chỉ ra hai chuyên tập thịnh hành Ngân Hà.
Nhưng phong cách ngọt ngào là có cực hạn, hai chuyên tập sau, Lâm Hồi Âm cũng gặp phải âm nhạc hà khắc nghi ngờ, lựa chọn biến hóa, hay là tiếp tục con đường của mình, đây là lựa chọn mỗi người phải làm ra.
Đương nhiên Lâm Hồi Âm cũng không cần quan tâm những bình luận này, nàng không phải muốn thay đổi gì, chỉ là căn cứ phong cách chiến đấu của người này mang tới cho nàng linh cảm làm một bài ca như vậy, loại ca khúc này mang chút phong cách nhiệt huyết dốc lòng quân nhân, đối với người Aslan mà nói cũng không phải quá khó, chỉ là hiệu quả này quả thật ra ngoài bản thân Hồi Âm đoán trước, nàng cảm thấy hẳn không đến mức quá kém, nhưng cũng không ngờ lần đầu thử thế mà lại sáng tạo thành tích tốt nhất của chính nàng.
Quán quân mười bảng âm nhạc lớn, điều này khiến bao nhiêu nhà phê bình âm nhạc không còn lời nào để nói.
Âm nhạc của Hồi Âm luôn đứng thứ nhất!
Không thể không nói, vô số người trẻ tuổi điên cuồng, hầu như toàn bộ kênh âm nhạc đều đang phát bài hát này, có loại ca khúc, chỉ cần nghe một lần toàn thân sẽ bạo tẩu.
Mà mv càng kinh diễm vô cùng, một Chiến thần Số 1, từng đoạn chiến đấu không thể tưởng tượng, nam nhân vật chính bên trong tựa như cό được kỹ thuật không gì sánh kịp, trạng thái tâm lí cường đại, vô luận đối thủ là ai!
I’akeastand.
Ta từ không sợ hãi biểu đạt lập trường của ta.
Yhand.
Mỗi người đều muốn theo ta lăn lộn.
Weʻrm.
Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết con đường này, cho dù bão tố ldorwarm.
Theo hắn là cái gì, giá lạnh hoặc nóng bức.
Wthat, you'.
Chỉ muốn ngươi biết, ngươi không cô độc.
Lthatyou'road.
Nếu ngươi bước lên cùng con đường với ta, ta sẽ cùng ngươi vấn an.
Lúc này trong mv Lâm Hồi Âm một thân quân trang kiếm chỉ bầu trời, nháy mắt cảnh tượng cắt đến thời khắc khó xử, Chiến thần Số 1 làm
ra thần pentakill kinh thiên động địa.
Akill!
Đây là tiết tấu điên cuồng!
……
I’bedly.
Đừng nghĩ ngăn cản ta, ta vẫn sẽ kiên trì con đường của chính ta, kiên trì không hề hoài nghi.
Hồi âm trong mv và Chiến thần Số 1 cắt thành hai màn ảnh, một đám đối thủ xuất hiện ở trước mặt Chiến thần Số 1, lãnh khốc mà cường hãn đánh giết.
Vô luận đối thủ là ai, chúng ta sẽ đánh tới cùng!
Hào quang bắn ra xung quanh, Chiến thần Số 1, một người tiếp một người miểu sát, âm nhạc biến thành rít gào cởi mở.
Hefans, I’youdownagain, I’mback.
Những kẻ đi theo kia, ta đã trở về, ta chiếu mọi người!
Khi âm nhạc yên lặng, Chiến thần Số 1 và Lâm Hồi Âm chồng lại cùng một chỗ, hào quang bắn ra bốn phía.
Ở trong phòng ngủ, Trần Tú với Diêu Ngải Luân gần như điên cuồng, giương nanh múa vuốt, đây quả thực là hoàn mỹ, đây là hành khúc của Khô Lâu quân đoàn.
Lực ảnh hưởng của ca khúc này đang lan tràn, kênh chiến đấu của Vương Tranh đã lặng yên không một tiếng động chiếm cứ quán quân bảng tìm kiếm khu châu Á, rất nhiều nơi khác còn chưa ý thức được đoạn kênh này là người chơi chân thật chiến đấu, nhưng ở khu châu Á lại đã là không ai không biết không ai không hiểu.
Chẳng qua lực ảnh hưởng của Thiên Lại Hồi Âm lớn hơn nhiều, trực tiếp ngăn lại quá trình lên đỉnh.
Vương Tranh cũng đã xem, không thể không nói, hắn kinh ngạc, lúc trung học hắn cũng nghe hồi âm ca, nhưng từ sau khi trải qua khối hộp kì bí tâm tính cũng đã xảy ra biến hóa, không thích những ca khúc nhẹ nhàng này, không ngờ Lâm Hồi Âm này thật đúng là thiên tài, có thể nói là hoàn toàn bắt được cảm giác chiến đấu của mình.
Có một chút là cảm giác trong lòng, chỉ có Vương Tranh tự mình biết ngạo khí trong đó, cùng theo đuổi đối với mục tiêu.
Cái tên càng là vẽ rồng điểm mắt, not afraid, cái này cũng hắn nói cho chính mình, vậy cũng có thể còn sống đi ra, trên thể giới này quả thật không có thứ phải e ngại.
Thân thể Trương Sơn nhoáng lên, nhìn không ra hắn còn có thiên phú nhảy đường phố nhất định, “Vô địch, đây mới là trâu bò thật sự, ca khúc hoàn mỹ!”
“Đây là ca khúc Hồi Âm nhà chúng ta tự mình soạn!” Trần Tú ngọt ngào nói.
“Khi nào đã thành của nhà các người.”
“Tôi là fan trung thực của hội mê ca nhạc Hồi Âm được không, ngay từ đầu đã chú ý, hội viên lâu năm!”
Trần Tú hừng hực nói.
Diêu Ngải Luân đẩy đẩy kính mắt, tinh quang bắn ra bốn phía, “Ngươi đây gọi là fan não tàn, ca là góp nhặt toàn bộ bản cũ cùng áp phích album riêng của nàng, bao gồm Aslan đặc san, ngươi có không?”
“Ca, anh là anh ruột của em, có thể để em xem chút không?”
“Biểu hiện cho tốt, anh có thể cho em mượn nghe một chút.” Diêu Ngải Luân phi thường thỏa mãn loại sùng bái này.
“Vương Tranh, xem ra hai người chúng ta coi như lý trí.” Trương Sơn tuy thích cũng sẽ không tới loại trình độ điên cuồng này.
“Quả thật rất dễ nghe.” Vương Tranh nói từ đáy lòng, ở trong tiếng ca hắn đã nghe được cộng hưởng.
“Không tồi, nhân số Khô Lâu quân đoàn chúng ta lên max rồi, thế này không được, phải tăng lên quyền hạn mới được!” Trần Tú cả kinh kêu lên.
“Tìm nhà phát hành đòi, bà nội cái chân, mạng phát hành đã dùng cái này làm tuyên truyền kênh xem, chung quy phải cho chút thành ý!” Diêu Ngải Luân đột nhiên vô bàn, hai người bắt đầu mân mê.
Vương Tranh với Trương Sơn không biết nói gì, lúc nghiêm túc như người lớn tuổi, khi ngây thơ cũng thật là ngây thơ.
“Tôi đã nói với tiến sĩ, cô ấy bảo sẽ cân nhắc.” Vương Tranh nói, hắn cảm thấy một người làm trợ thủ quá nguy hiểm, hơn nữa bọn Trương Sơn quả thật rất có thiên phú, hơn nữa muốn ở phương hướng này hảo hảo phát triển.