Một trận chiến cùng Atlantis, Vương Tranh đã giải trừ các mặt có lý giải riêng của hắn đối với tinh thần ấn ký, tinh thần bạo phá, tinh thần. Nhưng so sánh với Atlantis còn có chút thô ráp, thắng ở nhanh chuẩn độc, ở mặt chiến đấu bằng thân thể, Khô Lâu đã dạy đến cực hạn, mà ở mặt này cần phải nhờ chính hắn.
Đây là một lần du hành vũ trụ dài dòng, phi thuyền vận chuyển cũng không dừng lại ở địa phương nào, không gián đoạn ở trong á không gian phi hành hơn ba trăm giờ, mới nhảy ra từ á Không Gian.
Mà sau khi nhảy ra á không gian, rốt cục mạng điện thoại có tín hiệu, nhưng mà sau đó lại còn có một ký hiệu hạn chế màu đỏ, không thể liên tiếp mạng thông tin vũ trụ, chỉ có thể tiến vào mạng tín hiệu của hành tinh ở gần đó. Thiết bị viễn thông vũ trụ ở nơi này bị mã hóa, nói cách khác, điện thoại này chỉ có thể tiếp thu tín hiệu từ Titan Dida, tin tức từ bên ngoài đều bị ngăn chặn.
Dùng mũi ngón chân đều biết nói, Titan Dida nơi này tuyệt đối không phải là nơi tốt đẹp.
Đi đến cửa sổ trong suốt dọc theo mạn tàu, đã nhìn đến một hành tinh xanh thẳm xuất hiện ở trước mắt, có chút giống Trái Đất, phi thuyền đang bay nhanh về hành tinh này.
Tiến vào trong tầng khí quyển của hành tinh, phi thuyền không ngừng rung lên.
Đúng lúc này, trong lòng Vương Tranh run lên, là cảm giác nguy hiểm!
“Ò E..”
Đồng thời, phi thuyền vận chuyển vang lên âm thanh cảnh báo chạy trốn.
Thông qua cửa sổ bên mạn tàu, một chiếc phi cơ tiêm kích từ tầng mây chui ra, thật giống như đang cố thủ ở nơi đó.
Ba chùm ánh lửa sáng lên, là tên lửa Nọc Rắn Độc, loại rẻ tiền, tính năng tin cậy, có hệ thống trí năng khóa mục tiêu, kiểu thể tích nhỏ lại có lực sát thương rất lớn, sát khí cuối cùng chỉ được dùng để phá huỷ thuyền thương mại có vũ trang hoặc phi thuyền vận chuyển.
Trong nháy mắt, mỗi một tế bào trên người Vương Tranh đều hoạt động lên, một cước thật mạnh đá văng cửa khoang thuyền, ở cuối một hành lang thật dài, chính là khoang thuyền chạy trốn.
Một quyền nện võ trang bị bảo hộ phòng , mở ra khoang thuyền chạy trốn, dùng sức đè xuống, quá trình trước sau chỉ mới 3s mà thôi.
Khoang thuyền chạy trốn mở ra cửa chính, Vương Tranh chui vào, bên trong khoang là một mảnh tuyết trắng dùng làm vách ngăn, vật liệu là sợi plastic mềm mại phòng nổ phòng cháy. Thời điểm cửa khoang thuyền tự động đóng cửa lại, ba phát tên lửa Nọc Rắn Độc lấy tốc độ kinh người đánh trúng phi thuyền vận chuyển.
Đối phi thuyền vận chuyển loại nhỏ không có khiên năng lượng, so sánh với chủ pháo laser, tên lửa giá rẻ càng có lực sát thương.
Nhưng mà trong nháy mắt, phi thuyền vận chuyển đã bị uy lực bùng nổ của tên lửa Nọc Rắn Độc nuốt hết.
Sóng xung kích thật lớn lập tức quăng khoang thuyền chạy trốn đi ra ngoài, “Ầm” một tiếng, cửa khoang thuyền còn chưa hoàn toàn đóng cửa, giống như là lỗ đen, điên cuồng hút tất cả mọi thứ bên trong khoang thuyền cứu hộ ném ra ngoài.
Vương Tranh dùng sức bắt được một cái ghế, cả người đều bị hấp lực kéo ngang bay ở giữa không trung, sắc mặt Vương Tranh trở nên khó coi, hắn thật không ngờ chờ đợi hắn sẽ là bắn rơi!
Không kịp nghĩ nhiều, bởi vì sóng xung kích, hơn nữa cửa khoang thuyền không thể đóng cửa, một bên dụng cụ sáng lên một đống đèn trục trặc, trang bị dưỡng khí mất đi hiệu lực, tín hiệu trên trang bị mất đi hiệu lực.
Làm cho Vương Tranh biến sắc là trang bị dù để nhảy đã sáng lên đèn đỏ, không có dù để nhảy giảm tốc độ, khoang thuyền chạy trốn cũng không khác gì quan tài.
Vương Tranh buông tay, sức gió mạnh mẽ, nháy mắt hút hắn vào hướng về cửa khoang thuyền, ngay tại trong nháy mắt trước khi bị hút ra ngoài, Vương Tranh dùng tay bắt được cửa khoang thuyền, hai chân dùng sức chặn hai bên, đối kháng áp lực cực lớn.
Thiết bị đóng bằng tay trên cửa khoang thuyền bị mở ra, Vương Tranh dùng hết toàn lực, mới đóng cửa khoang thuyền lại được, rốt cục áp suất ổn định lại, nhưng mà, nguy cơ cũng chưa giải trừ, phải mở ra dù để nhảy.
Vọt tới trước thiết bị khống chế dù để nhảy, một chưởng mở ra tầng bảo hộ bên ngoài, một mùi đốt trọi lập tức bốc lên, toàn bộ chip điều khiển đều bị thiêu hủy.
“Tít tít”
Máy dò xét độ cao trong khoang thuyền cứu hộ không ngờ không bị phá hư, vào lúc này, vang lên âm thanh thông báo làm cho người ta vô cùng buồn bực, khoảng cách cách mặt đất chỉ còn lại có 8.000m, hơn nữa con số này còn đang không ngừng giảm xuống.
6.000m…5.000m.
4.000m! .
Dùng tay khống chế, mồ hôi từ trên đầu Vương Tranh nhỏ xuống .
“Xoạt”
Ở ở cự li cách mặt đất còn 3.000m, rốt cục ô dù thật lớn đã được mở ra.
Nhưng mà bởi vì có dù nên tốc độ rơi xuống của khoang thuyền cứu hộ hơi chựng lại một chút, phi cơ tiêm kích kia lại xuất hiện, tập trung khoang thuyền cứu hộ.
“Ầm Ầm”
- Phá hủy mục tiêu, có điều tra, cần lảng tránh!
Robot ở trong không trung lại quay về, nhanh chóng bay đi.
Khoang thuyền chạy trốn bị trúng oanh kích tốc độ rơi xuống càng nhanh, nếu lần này ngã trên mặt đất chỉ có thể là một đống thịt vụn.
“Ầm”
Khoang thuyền cứu hộ đang lao nhanh xuống bỗng nhiên từ bên trong bạo vỡ ra!
Một bóng đen bị tàn phá thật lớn bao vây lấy Vương Tranh!
“Ầm”
Khô Lâu cũng không có mang theo Vương Tranh bay lên , mà nện rơi trên mặt đất thật mạnh, Khô Lâu giống như băng tuyết tan rã, chạm mặt nham thạch cứng rắn nháy mắt dập nát tan vỡ ra, bốc lên một đám khói bụi thật lớn.
Ở thời điểm cuối cùng Khô Lâu ra tay, nhưng mà phải trả cái giá rất lớn, Khô Lâu vẫn chưa làm xong căn bản không có sức chiến đấu gì, nhưng mà ở thời gian cuối cùng chống đỡ được một chút, nháy mắt đã hỏng rồi.
Toàn thân Vương Tranh chấn động mạnh, giống như là búp bê vải bị phá tan ném đến trên mặt đất, máu tươi giống như là nước suối trào ra từ miệng. Robot Khô Lâu mới chỉ bước đầu hoàn thành ngoại hình, tuy rằng thay hắn chặn tuyệt đại đa số lực đánh vào, nhưng mà lực đánh vào còn lại cũng không phải thân thể con người có thể chống lại, cho dù là xương cốt như sắt thép cũng phải nát, phổi bị xương sườn đâm thủng, gan thận đều ít nhiều bị xuất huyết, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Bóng tối.
Vô biên vô hạn.
Muốn động đậy, lại lười, muốn mở mắt ra, lại cảm giác rất buồn ngủ.
Mệt mỏi quá, đang nằm mơ hay sao?
- Tiểu thư, thế này không khoa học, hắn nên chết mới đúng.
Một giọng nói truyền vào trong tai, mẫn cảm mà cảnh giác.
Hẳn là đã chết.
- Sóng điện não có dao động, hắn có thể nghe thấy?
Một giọng nữ dễ nghe, cảm giác trong suốt mà sạch sẽ.
- Hẳn là đầu óc có phản xạ tự nhiên đối với âm thanh, không phải có ý thức nghe thấy, không tốt, thân thể hắn đang chống cự người máy chữa trị nano. Mạch đập quá giới hạn, tiêm 100cc thuốc an thần số 9.
Bóng tối lại tràn vào giống thủy triều, nuốt hết ánh sáng mới nổ tung , cảm giác khốn đốn lại bao phủ ý thức.
Hồi lâu, hồi lâu.
Lại một ánh sáng làm ý thức của Vương Tranh tỉnh lại, nhưng mà mơ mơ màng màng.