Mục lục
Tinh Chiến Phong Bạo - Khô Lâu Tinh Tinh​ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lập tức Lâm Hồi Âm liền quên mất phiền não, Diệp Tử Tô cũng không biết làm sao , lại cùng em gái Ina hàn huyên nhiều như vậy, có chút lời nói không thể nói cùng người chung quanh, không thể nói cùng cha của mình, An Mỹ cũng không thể nhiều lời, đôi khi chỉ là biểu đạt một chút, An Mỹ có thể xem là thật sao.

Nhưng mà cùng Lâm Hồi Âm cũng không sợ, nàng cũng không quan tâm Lâm Hồi Âm nói với Ina thế nào, vốn đối phương cũng đã biết.

Lâm Hồi Âm tuyệt đối là người nghe tốt, tuy rằng ai cũng không chỉ ra cái gì, nhưng cái loại cảm giác này lại mang đến linh cảm lớn cho Lâm Hồi Âm.

Sau khi cùng Diệp Tử Tô có một phen tán gẫu vui sướng, Lâm Hồi Âm cảm giác thông một ít, làm sao trước kia không phát hiện có chuyện tốt như vậy đây, linh cảm phát ra đến từ cuộc sống, nghệ thuật cao hơn cuộc sống.

Lâm Hồi Âm lập tức lại gọi điện thoại của Ina, chị của mình không cần rất lãng phí nha.

- Chị, việc không vội sao, để chút thời gian nhé.

- Có việc gì à?.

Ina nhìn vẻ mặt nghịch ngợm Lâm Hồi Âm, cười nhẹ.

Lâm Hồi Âm nhìn Ina trong điện thoại, ánh mắt đều có chút thẳng:

- Chị… chị thật sự là càng ngày càng đẹp, em đều muốn yêu chị rồi đây.

Ina tươi cười, càng ngày càng trong suốt, như là dòng suối tinh khiết trong núi sâu róc rách, thấm nhập lòng người.

Ina nháy mắt mấy cái:

- Nói đi, có phải lại gặp rắc rối hay không?

Ở trước người nàng, một quan viên Aslan đi tới gần, làm thủ thế báo hiệu thời gian, nhắc nhở nàng hội nghị đã sắp bắt đầu.

- Chị có nghĩ về hắn không?

Trong hình ảnh Ina ngây dại, sửng sốt rất lâu, nhớ tới rất nhiều rất nhiều chuyện, một ít tâm tình bị cố ý ngăn chận, bởi vì nàng là công chúa, nàng phải khống chế chính mình, sợ bản thân mình không khống chế được, nhưng một câu lơ đãng của Lâm Hồi Âm, lập tức đã mở cửa.

Ta là công chúa, nhưng mà vì sao phải hy sinh bản thân mình đây, vì sao nhất định là xung đột, vì sao ta lại để ý đến người khác như vậy? Vì sao và vì sao, vô số câu hỏi vì sao…

- Chị…chị làm sao vậy?

Sau một lúc lâu Ina lộ ra tươi cười sáng lạn:

- Hồi Âm, cảm ơn em, kỳ thật so với chị thì em càng có dũng khí!

Ina tuy rằng đi họp, nhưng mà toàn bộ như là thay đổi thành một người khác, vì đạt thành mục tiêu, gần đât nàng vẫn ngoan ngoãn, cố gắng chức trách làm người khác cho rằng đây là công chúa hoàn mỹ, nhưng đây là hoàn mỹ sao?

Nếu cứ tiếp tục như thế thì nàng sẽ mất đi chính mình!

Hồi Âm bé nhỏ ngây người trong chốc lát, nàng giống như không nói cái gì a, nhưng mà nghĩ đến thần thái trong ánh mắt Ina, cảm giác có khác biệt, một công chúa tuân thủ quy củ, có nề nếp cuộc sống như vậy là không có chút sắc thái, cuộc sống không nên chỉ có hai màu đen trắng, mà hẳn là đủ mọi màu sắc.



Nàng quả thật không từng trải qua, làm gì cần e ngại người khác nói cái gì cơ chứ, liền đem ý nghĩ của của mình viết ra thì tốt rồi, cho dù mọi người không thích thì ít nhất đó cũng là ý nghĩ của chính nàng, nội dung một khúc ca vừa rồi quả thật là để biểu đạt ý của người khác!

Trong khoảng thời gian ngắn, linh cảm của Hồi Âm như sóng cuộn mãnh liệt!

Lâm Hồi Âm sờ nhẹ nước mắt trên khuôn mặt, lần đầu tiên, tìm được linh hồn trong tình ca của nàng, từ khi xuất đạo, nàng ca không ít tình ca, nhưng chỉ là đọc thuộc lòng như sáo, thực chất không có nội dung gì.

- Hoàng thân.

An Cát Lợi không biết đã xảy ra cái gì, chẳng lẽ là bởi vì áp lực quá lớn, nàng sớm nói không cần để ý những người đó, đều là e sợ cho thiên hạ không loạn.

Lúc này trong cổ họng Lâm Hồi Âm đã nhẹ giọng hừ hừ hát một đoạn giai điệu, thản nhiên chậm rãi, vô cùng đơn giản, lại đâm vào lòng người.

Đây là một khúc tình ca ngắn đơn giản :

Hát cho mọi người trong lòng có sầu lo

- Em nghĩ rằng mình rất khoái nhạc

- Là vì có sự ấm áp của anh

- Như có cơn gió thổi qua bên chân

- Đây là một khúc tình ca ngắn đơn giản

- Hát vơi đi trống rỗng trong lòng chúng ta

- Em nghĩ em rất thích hợp để làm một người ca sĩ.

- Thanh xuân bay ở trong gió .

. . . .

- Cho dù toàn bộ thế giới có tịch mịch đi chăng nữa

- Thì em cũng sẽ không bỏ chạy

- Chạy không thoát, cuối cùng ai cũng đều già đi

- Dùng thời gian của em viết lời cùng tiếng đàn thay đổi dần thành phố

Đây là một khúc tình ca ngắn đơn giản

Cuối cùng ai cũng đều già đi

……….

- Hoàng thân.



An Cát Lợi lần đầu tiên nghe tiếng ca của Lâm Hồi Âm, cảm giác được khóe mắt ướt át.

- Ca khúc mới của ta, ca khúc chính trong album mới.

Lâm Hồi Âm quay đầu, trên mặt còn lộ vệt nước mắt làm người ta đau lòng, khóe miệng lại mỉm cười bình thường như hoa.

…….

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người bị tiếng chuông tập kết kêu dậy. Bắt đầu lần huấn luyện không có kỹ thuật hàm lượng nhất, buồn tẻ nhất.

Nơi này chỗ nào chọn lựa cái gì, chính là trần trụi thao luyện binh lính mới.

Tất cả mọi người điều khiển robot của mình tiến hành các loại huấn luyện trụ cột, nhắm bắn mục tiêu cố định, nhắm bắn mục tiêu di động, nhắm bắn với chướng ngại, còn có thao tác robot luyện tập động tác tiêu chuẩn nhất trong quân đội, động tác chém. Làm đám con trời luôn tâm cao kiêu ngạo tức chết khiếp.

- Trái Đất huấn luyện có thể không cần quê mùa như vậy hay không, thực coi chúng ta là gà con, mấy thứ này có tác dụng cái rắm ấy.

- Dùng không được bao lâu muốn đi, không có khả năng luôn huấn luyện ở nơi này, thực lãng phí thời gian của chúng ta.

- Khi nào thì đến điểm yêu cầu mức độ cao đây.

- Trái Đất làm gì có cái gì là yêu cầu mức độ cao.

Giữa trưa huấn luyện chấm dứt, mọi người vừa ăn vừa oán giận, nhưng vào lúc này, căn tin một trận hỗn loạn.

Có người đang PK với nhau.

Một hồi hỗn chiến, là đám người Achilles Ortiz và đám người Liệt Tâm.

Athos sớm nhớ chuyện của La Phi, đợi mập mạp đi ngang liền ngáng chân làm mập mạp té.

Đồ ăn đổ sạch, mập mạp cười cười, không xem là chuyện quan trọng, nhưng mà chuyện này người Sao Hỏa cũng không thể nhẫn.


Liệt Tâm nháy mắt, Carew liền nhào lên. Trực tiếp xốc bàn, nói giỡn, chỉ có người Sao Hỏa tìm người khác gây phiền toái, ai dám kiếm chuyện.


Mập mạp cũng đủ xấu xa, bên dưới ba đường công kích, căn bản mặc mặc kệ cái gì một chọi một, trực tiếp phóng đổ Athos.


Người Mặt Trăng vốn cảm thấy là một chọi một, vừa thấy như vậy, làm sao mà nhẫn được, lập tức như ong vỡ tổ xông lên.


Nhất thời căn tin biến thành sân hỗn chiến lớn, một hồi loạn đấu!


Chờ thời điểm binh lính đến, căn tin đã biến thành bãi rác.


Jo lạnh lùng nhìn một đám người tham dự đánh nhau, Achilles Ortiz muốn ngăn cản nhưng không ngăn cản được, Liệt Tâm lại là e sợ cho thiên hạ không loạn, Tantalos cũng ra tay, Radon không có biện pháp, chỉ có thể ngăn cản Tantalos, dù sao không thể làm cho người một nhà ăn thua thiệt.


Liệt Tâm cùng Achilles Ortiz sẽ không dễ dàng ra tay, hai người vẫn phải có điểm chỉ số thông minh, phòng liền phòng chiêu thức ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK