Laladuri bị hỏi nghẹn, nhức đầu:
- Cái này ta cũng không biết, rất nhiều rất nhiều a, hành tinh Dida chúng ta vô cùng rộng lớn, về cụ thể trưởng lão Mộc Sâm biết nhiều nhất, Ada, ngài có thể hỏi hắn.
Vương Tranh cười cười:
- Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, đến, để cho ta kiểm nghiệm một chút thành quả huấn luyện của ngươi.
Mai Hoa Thung hay gì đó tương tự là không thích hợp Laladuri, hơn nữa cũng không có điều kiện huấn luyện mấy thứ đó. Nhưng mà Vương Tranh sẽ truyền thụ cho hắn một ít kỹ xảo cận chiến cơ bản, cùng với một ít chiêu số có vẻ thực dụng, đủ để cho Laladuri chiếm ưu thế trong chiến đấu.
Bộ lạc River ở trong khu vực này coi như có địa vị không thấp. Nhưng ở ở trong cộng đồng bộ lạc Dida thì cũng không lớn lắm, chủ yếu là bởi vì có Mộc Sâm một vị trưởng lão như vậy mới trở nên có danh tiếng.
Cảm giác ở trong cộng đồng người Dida cũng tràn ngập cạnh tranh cùng các trận chiến vinh quang.
Hơn nữa vài ngày sau, bộ lạc River cùng bộ lạc Lăng Sơn sẽ tổ chức trận chiến của dũng sĩ một năm một lần, đây cũng là nguyên nhân vì sao bộ lạc River muốn chọn ra dũng sĩ đứng đầu, trận chiến của dũng sĩ là nghi thức cùng hoạt động rất quan trọng giữa các bộ lạc.
Vì chiến đấu mà sinh, vì chiến đấu mà chết.
Đây là câu Laladuri thường xuyên đặt tại cửa miệng, nửa câu đầu Vương Tranh có vẻ tán thành, nửa câu sau nghẹn liền xin miễn cho kẻ bất tài.
Mỗi lần nhìn thấy Laladuri một lần lại một lần đánh sâu vào vách đá, cảm giác này vừa đồ sộ lại lại rất thích thú, Vương Tranh điều chỉnh một chút góc độ cùng tư thế cho Laladuri. Ngộ tính khá cao, hoặc là chiêu thức như vậy vốn rất thích hợp người khổng lồ, Vương Tranh có cảm giác Laladuri có độ tôi luyện rất tốt, về sau chỉ cần luyện tập thêm, một đòn tông nổ tung áo giáp hay robot đều không là vấn đề.
Hơn nữa gần đây sức ăn của Laladuri đã tăng lên, trước kia hắn chưa bao giờ ăn nhiều như vậy.
Mộc Sâm lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh Vương Tranh, làm cho Vương Tranh cũng có chút ngoài ý muốn:
- Trưởng lão Mộc Sâm có thân thủ rất tốt a.
Lấy trạng thái hiện tại của Vương Tranh lại có người đi vào trong phạm vi 3m hắn mới phát hiện được.
Mộc Sâm mỉm cười, nếp nhăn trên mặt giãn mở ra:
- Trí giả Dida chúng ta sẽ không chiến đấu, chẳng qua là do lòng của ta yên tĩnh.
- Lòng yên tĩnh?
- Đúng vậy, tiên sinh Vương Tranh, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thế giới của người Dida chúng ta rất đẹp hay sao?
- Đúng vậy, đây là nơi xinh đẹp nhất mà ta đã thấy qua, hơn nữa sinh cơ bừng bừng.
Vương Tranh cảm thán nói.
Mộc Sâm nhìn thoáng qua Laladuri đang rất chăm chú huấn luyện:
- Bước chân chinh phục của nhân loại như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, kỳ thật làm như vậy sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt đẹp, hành tinh Dida chúng ta là ngôi sao hạnh phúc.
- Trưởng lão Mộc Sâm, vì sao các ngươi luôn xưng hô bản thân là người Dida, ta nhớ hành tinh của các ngươi là tên là hành tinh Titan Dida a?
Mộc Sâm cười cười:
- Hành tinh chúng ta quả thật tên là hành tinh Titan Dida, nhưng cách gọi này là có từ thời đại Titan.
- Ta nghe Laladuri nói qua, hình như là gần như là truyền thuyết về thần linh.
- Cái này không phải truyền thuyết. Titan là có tồn tại, hơn nữa ở trên lịch sử người Dida chúng ta xuất hiện qua hai lần, chẳng qua là chuyện quá xa xưa, từng dũng sĩ người Dida mạnh nhất đều có thể trở thành Titan.
Mộc Sâm nói, ánh mắt nhìn Laladuri tràn ngập từ ái:
- Đa tạ tiên sinh Vương Tranh khẳng khái truyền thụ lực lượng như vậy cho người trong tộc chúng ta, kỳ thật lấy ngộ tính của ngài, nhất định có thể đạt được ban ân từ thần Titan của chúng ta.
Vương Tranh từ chối cho ý kiến, kỳ thật nguyên khí sung túc đã làm cho thân thể hắn khôi phục nhanh hơn, điều này quan hệ đến sức bật cùng lực kéo dài, bí quyết Quy Nhất không ngừng chữa trị thân thể, ngày hôm qua vừa đứng lên liền cảm giác rất thoải mái.
- Bình thường thần của các ngươi sẽ ban ân cái gì?
Vương Tranh nói giỡn.
Mộc Sâm chỉ chỉ lên bầu trời:
- Gió.
Gió?
Mộc Sâm đi về, Vương Tranh lại nhìn Laladuri tập chiến đấu, bỗng nhiên phát hiện một ít chi tiết không quá giống nhau.
Đó là dường như người khổng lồ có thể khống chế dòng khí, nhưng càng nhiều là do bản năng kéo theo, đây là một thế giới ngũ hành chuyên chúc hệ Mộc, tràn ngập sinh mệnh cùng lực lượng của gió và sấm sét.
Bí quyết Quy Nhất của hắn quyết định bởi độ dung hợp của lực lượng ngũ hành, hắn hiện tại đã lĩnh ngộ Hỏa cùng Thủy , tuy rằng không xem như thông hiểu đạo lí, nhưng ít ra chính hắn có thể thể hiện dưới dạng năng lực X, mà bản thân hắn đang ở trên một hành tinh thuộc tính Mộc, vì sao phải bỏ qua cơ hội tốt như vậy đây?
Ngũ hành của trời đất vô cùng uyên bác, việc hắn phải làm không phải là lý giải hoàn toàn, làm như vậy sẽ chỉ làm cho bản thân hắn lâm vào vũng bùn, mà việc phải làm là thuận theo tự nhiên, dùng tâm để cảm nhận.
Laladuri bên kia đang vang lên những tiếng “Ầm Ầm”, Vương Tranh thì lại ở trong sân vắng lững thững tiêu sái.
Người nương theo gió mà động, gió tùy theo tâm mà động .
“Vút Vút…”
Thân thể Vương Tranh vụt sáng rồi bỗng dừng lại, mỗi một bước đều mang theo tiết tấu kỳ diệu, hơn nữa dường như không gian tùy theo đó mà du động, khi thì thong thả, khi thì nhanh chóng.
Cứ tự nhiên như thế, Vương Tranh bước theo bộ pháp Mai Hoa Thung, theo gió mà du động, mà lần này gió chính là gió ở trong lòng.
Xoay tròn, xông lên, vung đi, phiêu động, xơ xác tiêu điều hay lạnh thấu xương, thậm chí là cuồng bạo .
Đây đều là chân lý của gió.
Vương Tranh hoàn toàn đắm chìm trong đó, cả người cùng hoàn cảnh hòa hợp thành một thể, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, hắn biết lần lĩnh ngộ này cao hơn nhiều nếu so với hai lần lĩnh ngộ băng và lửa trước đó. Hai lần trước nhiều lắm là bắt chước, đã biết phương thức mà có điều hiểu được, nhưng lần này là cảnh giới đã nâng lên.
Đây là cảnh giới gió trong hệ Mộc.
Nhưng mà một góc núi băng cũng đã làm cho Vương Tranh được lợi rất nhiều, vào lúc này trời đất giống như không còn trói buộc, theo gió mà động!
Hết thảy yên lặng.
Không phải gió nhích động, là tâm động.
Vương Tranh hoàn toàn yên lặng, giống như thời gian đã ở dừng lại giây phút này.
Cũng không biết qua bao lâu, chờ đến lúc Vương Tranh mở to mắt. Bầu trời đã đã là lúc hoàng hôn, xa xa là ánh nắng chiều kinh diễm, đẹp đến làm cho người ta si mê.
Laladuri nghiêm túc đứng ở một bên, cầm trong tay một cái gậy gộc rất lớn.
Vương Tranh buồn cười:
- Laladuri, ngươi đang làm cái gì?
- Ada, ngài quá lợi hại, ta nghe nói chỉ trí giả có trí tuệ cực cao mới có thể ngộ đạo, ở bộ lạc River chúng ta chỉ có trưởng lão Mộc Sâm từng ngộ đạo qua. Cho nên hắn mới trở thành trưởng lão của chúng ta, ngài là người thứ hai.
Ánh mắt của Laladuri không chỉ có là tôn kính, mà là sùng bái, thậm chí mang theo một chút kính sợ.
Ở trong cộng đồng người Dida, dũng sĩ cùng trí giả là tách ra. Dũng sĩ không thể ngộ đạo lại đạt được lực lượng, trí giả mất đi lực lượng lại nhận được trí tuệ, mà ngộ đạo lại chính là trí tuệ cực hạn.