- Buổi chiều trễ một chút khoảng bốn giờ, buổi sáng anh có kế hoạch huấn luyện khác.
- Ừm, à, anh cả, em cảm thấy so với trước kia thì anh càng đẹp trai, em ủng hộ anh, cố lên.
Em gái nhỏ quơ quơ nắm đấm nhỏ bé, kỳ thật đây mới là mục đích chủ yếu để nàng vào phòng của anh mình
- Đi làm bài tập của em đi, nhóc con xảo quyệt.
Em gái mới vừa đi, em trai lại chạy chạy vào.
= Thằng nhóc, có chuyện gì nói thẳng đi?
- Em nói đại ca anh muốn làm cái trò gì, thiên phú Vật Lý tốt như vậy, lại đi khoa điều khiển robot gì gì đó, vừa rồi cha hỏi em bài tập, cái này xong rồi, danh tiếng cùng gánh nặng Vật Lý của nhà họ Trương toàn bộ áp trên người của em, anh nhẫn tâm nhìn em bị tàn phá như vậy sao?
Em trai liền đặt mông ngồi xuống trên giường Trương Sơn, quen thuộc từ bên dưới nệm rút ra một quyển tạp chí người lớn...
- Thằng nhóc khốn khiếp, tại sao lại giấu mấy loại này ở trong phòng của anh?
- Dù sao đại ca anh giờ lên đại học cũng không còn ở trong nhà, giấu chút ít này nọ cũng không... Anh chơi xấu nha, có phải là anh em ruột thịt hay không?
Trương Sơn túm lấy thằng em trai một hơi xách ra ngoài cửa:
- Đừng ở trong phòng anh xem mấy thứ này.
Khóa cửa lại, xoay người, xốc nệm lên, quả nhiên còn có không ít, mỗi bản đều là sách quý giá tận 100 đồng tiền Ngân Hà, mỗi một trang đều là giấy điện tử chứa hình động, còn có mười trang phải mang mắt kính 3D mới có thể nhìn thấy toàn cảnh các pha 3D...
Một nửa tiền tiêu vặt của thằng em đều ở trong này, Trương Sơn thật sự là vô cùng đau đớn nha, mở tạp chí ra, Trương Sơn quyết định lấy tinh thần phê phán đi xét duyệt thằng em mình rốt cuộc sa đọa đến mức nào...
Nhìn trong chốc lát, Trương Sơn phải bỏ đi ra ngoài chạy hai mươi cây số. Làm cho bản thân thanh tỉnh lại.
Nằm trên ban công, Trương Đức Dục nhìn bóng dáng đứa con lớn càng chạy càng xa, hừ một tiếng.
Mẹ Trương Sơn từ phía sau đi tới, bưng ra cà phê vừa mới pha ra:
- Vẫn còn tức giận sao? Con cũng lớn, đã có thể tự mình quyết định.
- Ai, thằng nhóc này thật sự có thiên phú ở mặt Vật Lý , đáng tiếc.
- Ông làm như giới Vật Lý thiếu nhà họ Trương các ông thì sẽ không thể chuyển động chắc, năm đó không phải ông cũng vụng trộm đi tòng quân rồi bị nắm trở về, đứa nhỏ này giống ông thế còn gì.
Trương Đức Dục mỉm cười, đó đều là chút chuyện lúc tuổi trẻ, cuối cùng hắn cũng bỏ đi giấc mộng hoàn thành lý tưởng của cha mình. Kiên trì theo ý của mình cũng không phải dể dàng làm được như vậy:
- Không phải bà cũng phản đối sao?
- Tôi chỉ là thử xem nó, có hiểu rõ mọi chuyện hay không, thằng nhóc này còn cố lừa gạt tôi, cũng không suy nghĩ lại là ai sinh ra nó?
Nhìn bóng dáng Trương Sơn, hai người đều hiểu ý lộ ra tươi cười.
- Nếu nó đã quyết định rồi thì mặc cho nó làm đi, nam tử hán đại trượng phu, sai rồi cũng không tính sai!
Trương Đức Dục nhẹ nhàng nói.
……..
Trong lúc chạy như điên Trương Sơn phát ra tiếng sói tru đối với bầu trời đêm. Gái ơi là gái, mấy thứ dính dáng đến 18+ quả nhiên không thể nhìn a...
……..
Vương Tranh vốn tưởng sẽ nhàn rỗi, nhưng lúc gần đi Tiếu Phỉ luôn mãi dặn dò, còn để cho Diệp Tử Tô nhìn chằm chằmvào hắn. Làm cho bạn học Vương bị buộc mặc vào tây trang, mang theo nơ.
- Đại ca, cũng không phải đi ra mắt, đi ra nhanh lên.
Nghiêm Tiểu Tô ở bên ngoài kêu lên, may mắn bọn họ không cần đi, từ nhỏ đến lớn, Nghiêm Tiểu Tô chịu không nổi chính là ở cùng một chỗ cùng với đám con ngoan trò giỏi ưa thích biểu hiện. Huống chi buổi tiệc ấy là học sinh giỏi trong học sinh giỏi, quả thực chính là địa ngục, cũng khó cho Vương Tranh phải đi chịu đựng.
- Đừng kêu nữa, nút thắt này để làm gì.
- Đại ca, cái đó gọi là nút cài tay áo!
Đại gia Tô tru lên nói:
- Ta xem ngươi đừng đi là tốt hơn.
- Nghiêm Tiểu Tô, anh da lại ngứa, đừng không có tiền đồ như vậy, tương lai Vương Tranh sẽ trở thành nhân vật lớn, trường hợp loại này khẳng định phải gặp rất nhiều.
An Mỹ trừng mắt nói.
- Không phải đâu, anh cùng đại ca quan hệ mật thiết lớn lên, tình huống của hắn là gì anh còn không biết sao? Loại địa phương câu thúc như thế này không thích hợp với bọn anh, mặc tây trang còn mang nơ…. Không thể tưởng tượng.
Nghiêm Tiểu Tô bất đắc dĩ khoát tay, hai người bọn họ đều là chuyên gia mặc đồ thoải mái, từ lần trước hắn mặc tây trang bị nói thành tên nhà quê liền không bao giờ nữa mặc.
Một lát sau Vương Tranh đi ra:
- Nút thắt này sao lại chặc như vậy, quá chặc đi. Tại sao các ngươi nhìn ta chằm chằm?
- Chậc, nhìn không ra ngươi rất có thân hình nha.
An Mỹ cười nói.
Diệp Tử Tô gật gật đầu:
- Cỡ vừa chuẩn, thật không tệ.
Vương Tranh cười cười:
- Mặc thứ này trên người rất là phiền toái, vẫn là đồ bình thường thoải mái hơn.
- Hắc hắc, cái này gọi là trang phục, kỳ thật chính là ngụy trang, dù sao ở loại trường hợp này vẫn là phải áp dụng, đi làm sạch bọn họ đi!
Nghiêm Tiểu Tô nói.
- Nghiêm Tiểu Tô, đừng cả ngày e sợ cho thiên hạ không loạn, lần này đi đều là người có uy tín cùng danh vọng, không thể làm cô giáo Tiếu Phỉ mất mặt.
- Đừng gõ đầu của ta, ta chỉ tùy tiện nói thôi.
- Không có việc gì, ta cũng chỉ là một người đi ngang qua, xuất phát đi.
An Mỹ kéo Diệp Tử Tô nhỏ giọng nói:
- Kích cỡ vừa khớp, thực dụng tâm nha, Diệp đại tiểu thư.
- Chỉ biết giễu cợt ta.
- Không nghĩ tới Vương Tranh tên này mặc trang phục tử tế lại menly như thế, chậc chậc, xem ra ta phải bức đại gia của nhà chúng ta đi rèn luyện, nhìn cái bụng phệ của hắn kia.
An Mỹ vừa đi miệng cũng không ngừng nói.
- Ngươi cũng không cần cả ngày khi dễ Tiểu Tô, tính tình tốt như vậy rất khó tìm.
- Ta làm như thế cũng vì muốn tốt cho hắn.
An Mỹ cười nói.
Bốn người lái xe đệm từ đến hội trường, nhưng chỉ có Vương Tranh đi vào.
- Các ngươi không có việc gì thì có thể đi dạo ở khu vực này quanh đây, nói không chừng ta sẽ đi ran gay.
Vương Tranh nói.
- Đi đi, cố gắng làm quen nhiều một chút, ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, chúng ta chờ ngươi.
Diệp Tử Tô nói.
Vương Tranh sửa sang lại cái nơ một chút, thứ này cảm giác giống mấy ông lão, nha, đây là cái ngày gì mà khổ bức như thế.
Lúc Vương Tranh đến cũng không tính là sớm, hơn nữa vừa vào cửa liền gặp được người quen cũ Nikaisi.
Nikaisi thấy hắn đến cũng không có gì ngoài ý muốn
- Vương Tranh, hoan nghênh a, mời vào, mọi người đều đang chờ để làm quen với ngươi đây này.
Trong đại sảnh đã có hơn mười thanh niên, đều mặc trang phục trịnh trọng, những người con gái còn lại là tranh nhau khoe sắc, các nàng cũng không bởi vì đam mê học tập liền xem nhẹ bề ngoài. Đây là thiên tính của phái nữ, cái loại trạch nữ học đến hết thuốc chữa là chuyện từ mấy trăm năm trước, từ trên người Tiếu Phỉ liền có thể thấy được lốm đốm.