Mục lục
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 812

Ý cười bên khóe miệng Tống Anh Hoa càng sâu sắc, mặt mày dịu dàng lộ vẻ yêu thương, nhẹ nói: “Đừng lo, ta thật sự không sao. Ta cùng cực cả đời tuy chưa thể gặp lại mẹ con một lần, nhưng ta có thể tìm được con, biết có một cô con gái thông minh, xinh đẹp, lương thiện như con thế này, đã rất mãn nguyện rồi.

Cả đời này của ta, có một ngày tốt đẹp nhất chính là ngày gặp được mẹ con. Ngày hối hận nhất, cũng là ngày gặp được mẹ con. Là ta xúc phạm bà ấy, là ta có lỗi với bà ấy! Bà ấy là người ưu nhã như lan, xinh đẹp lương thiện, giống như tiên nữ cao quý trên núi, ta ở trước mặt bà ấy đều tự thấy xấu hổ, ta vốn không xứng với bà ấy. Xin lỗi con, thật sự xin lỗi! “Đừng nói nữa, đều đã qua rồi.”

Tiêu Nhi siết tay ông ta, không đành lòng mà quay đầu: “Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của ông là chăm sóc bản thân cho tốt

Tống Anh Hoa cười, yếu ớt lại thỏa mãn cười: “Nhi ạ, con và mẹ con thật giống nhau, tới giọng điệu nói chuyện cũng giống nữa! Ta rất vui, con kế thừa tay nghề của mẹ con, trở thành bác sĩ giỏi nhất, ta có thể yên tâm giao lại tất cả cho con rồi.”

Ông ta nằm chặt tay cô: “Những năm nay, có rất nhiều đàn bà theo đuổi ta. Nhưng trong mắt ta, ngoại trừ mẹ con ra, đều là người ngoài. Ta yêu mẹ con, ta chỉ muốn mẹ con, cho dù bây giờ ta không biết bà ấy ở đâu! Có rất nhiều người nói ta ngủ, tự ta cũng từng cười mình ngu, con biết không?”

Không đợi Tiêu Nhi trả lời, ông ta liền tự nói tiếp: “Bây giờ ta biết, mọi sự kiên trì đều là có ý nghĩa cả, ông trời sớm đã sắp xếp tốt mọi thứ giúp ta. Bởi vì cả đời này ta không cưới vợ, ta mới có thể yên tâm buông tay con, đường đường chính chính đi tìm mẹ con. Tuy năm đó là có lỗi với bà ấy, nhưng những năm nay ta chưa từng có lỗi với bà ấy! Tình yêu của ta dành cho bà ấy đã chịu đựng sự tẩy rửa của thời gian, sự thử thách của năm tháng, và sự suy xét kĩ của con. Nhi à, cho dù ta có chết đi thế này, đời này của ta cũng không uống rồi. Nghĩ tới chúng ta nhanh chóng gặp nhau ở thiên đường, trong lòng ta liền rất vui vẻ, rất mong chờ.

Tổng Anh Hoa cứ cười mãi, mặt mày bằng cúi xuống, giọng điệu cũng hạ thấp: “Nhi ơi, con nói xem, người giống như ta, sau khi chết rồi còn có tư cách lên thiên đường sao? Người thiện lương như mẹ con, bà ấy chắc chắn sẽ lên thiên đường.”

Sự sợ hãi sinh ra trong lòng ông ta, sau đó lan rộng, bao phủ toàn thân. “Nhi ơi, ta muốn gặp bà ấy, ta phải gặp bà ấy, con giúp ta nhé, con giúp ta được không?” Ông ta dùng sức siết tay Tiêu Nhi, trong nháy mắt hô hấp liền dồn dập lên. “Sẽ thôi mà, ông sẽ gặp được bà ấy. Nhưng không phải bây giờ, mà là sau mấy chục năm nữa. Tiêu Nhi cố gắng kìm lại sự chua xót trong hốc mắt, đè tay của ông ta xuống: “Ông vừa mới tỉnh lại, đừng nói nhiều những lời này. Tôi sẽ tiêm cho ông, sau đó lại lần nữa điều chỉnh phương thuốc chữa bệnh cho ông, ông chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, những ngày sau này còn rất dài.

Cô đứng dậy, muốn lập tức tiêm cho ông ta, Tổng Anh Hoa lại nằm tay cô, chậm chạp không chịu buông ra. “Nếu không phải vì muốn tìm mẹ con, chuyện sống chết đối với ta mà nói, sớm đã không quan trọng rồi. Cho dù là tiền bạc hay quyền lực, ta đều đã đạt đến đỉnh cao. Nhưng đứng trên đỉnh cao, ta chỉ có nửa sự vui sướng, còn lại đều là sự trống trải và cô độc.

Mẹ buồn bực mà chết, còn ông ta cả đời này lại chưa từng trải qua niềm vui chân chính sao?

Một sai lầm, hủy đi cuộc đời của mỗi người bọn họ

Tiêu Nhi thở dài một hơi, dùng sức gạt tay ông ta ra, đặt vào trong chăn, lạnh lùng nói: “Ông vàng trong đời tôi những hai ba mươi năm, ông muốn cử như thế mà đi thôi, vậy mà coi được à? Ông phải sống, ông phải sống cho tốt, trả toàn bộ những gì nợ tôi cho tôi Tổng Anh Hoa ngắn ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. “Nhi, con nói như vậy có nghĩa là đã tha thứ cho ta rồi sao? Con muốn ta sống tiếp…

Lời của ông ta chưa nói hết, trên đầu đã trúng một mũi tiêm, thân thể mất ý thức mà mơ màng ngất đi.

Tiêu Nhi đi từ phòng bệnh ra liền nhìn thấy Lục Thiên Bảo đang đợi ở cửa: “Sao cậu lại ở đây? “Đương nhiên là đợi cô rồi!” Lục Thiên Bảo đứng thẳng người dậy, vội vàng nói: “Bà cụ tới rồi, Kiến Phong với Lan Tôi Tuyên đang nói chuyện với bà ở phòng sách, cô mau qua đó đi.”

Tiêu Nhi ngẩn ra, trong lòng theo bản năng dâng lên một loại dự cảm không lành: “Sắc mặt bà thế nào?” Mặt Lục Thiên Bảo đau khổ lắc đầu: “Không tốt cho lắm, nếu không phải như vậy, tôi cũng không cần vội vàng đợi cô ở đây. Cô nói xem, bà ấy có thể hay không là không đồng ý với người của Phần Trại, muốn đổi ý chứ?”

Tiêu Nhi cau mày: “Chắc sẽ không đầu. Người của Phần Trại tuy rằng đấu đá ngầm rất nghiêm trọng, nhưng bọn họ đều tranh giành lợi ích. Hợp tác là chuyện đôi bên cùng lợi, bọn họ chắc không gây sự tới mức cần bà cụ đích thân ra tay đâu.

Lục Thiên Bảo vuốt cảm suy nghĩ: “Ồ, có lý. Vậy cô nói xem bà ấy tới là làm gì?”

Tiêu Nhi nhún vai: “Đi rồi biết thôi”

Khi nói chuyện, hai người rất nhanh đã tới tầng chính.

Ngay tại cách vách phòng ngủ của Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong, Tổng Anh Hoa cho người sửa sang lại một gian phòng sách trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Cách điệu đơn giản màu xanh trắng, đơn giản mạnh mẽ lại không mất đi sự ấm áp.

Bà cụ một thân mặc đồ cổ màu xanh thiên thanh, ngôi ngay ngắn ở vị trí chính chủ trên sô pha, uống cà phê rồi cau mày: “Vân là trà của nước Z chúng ta uống ngon nhất “Đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy.” Dương Liễu thuận theo đáp, vội vàng đổi một ly nước ấm tới, dỗ dành cười nói: “Bà à, bà đích thân từ xa tới đây, rốt cuộc là có gì sai bảo a?”

Bà cụ đón chén nhấp một ngụm nước, khỏe mắt giật một cái “Muốn thủ thăm dò ta? Hừ, nghĩ đẹp đấy! Trước khi cháu dầu ta quay lại, các người ai cũng đừng nghĩ được biết trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK