289
Tiêu Nhi rất cảm động, nhưng trong lòng nhịn không được có chút mất mát.
Cô thản nhiên lắc đầu, khóe môi nhếch lên có chút chua xót nói: “Không có gì cả, anh đã chuẩn bị rất tốt. A Liệt, cám ơn anh! Nhưng chuyện về vắc-xin phòng bệnh, em cảm thấy em phải tự mình theo dõi. Đợi đến khi bảo đảm không có việc gì thì em lại giao cho bọn họ, được không anh?”
Đây nghĩa là vẫn còn muốn liên hệ với bên kia.
Hồng Liệt nhíu mi, chần chờ một lát cuối cùng cũng gật đầu: “Được. Nhưng em phải hứa với anh, đừng để bản thân quá mệt mỏi, được không?”
Tiêu Nhi gật đầu: “Được.”
Cô đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: “A Liệt, em cảm thấy hơi mệt, em muốn về phòng nghỉ ngơi.” “Được, anh đưa em về.”
Hồng Liệt săn sóc giúp đỡ cô đứng dậy, đưa cô đến tẩm cung nhìn cô nằm xuống, lúc này mới xoay người rời đi.
Vừa đi vẫn không quên phân phó Sa Lệ: “Cơm trưa bảo bọn họ làm toàn bộ món ăn nước Z, hằng ngày phu nhân thích những món này, lại thêm vài món canh nhạt dễ tiêu thích hợp để uống.”
Sa Lệ cung kính lên tiếng trả lời: “Vâng, điện hạ.”
Tiêu Nhi ló đầu ra khỏi chăn, khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng khẩn trương của anh ta, cô khẽ thở dài một hơi.
Tiếng bước chân và nói chuyện với nhau càng lúc càng xa, mãi cho đến khi hoàn toàn không nghe được âm thanh gì. Tiêu Nhi mới xoay người từ trên giường ngồi xuống.
Cô mở chiếc điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu ra, sau đó lấy ra một tấm thẻ mới cảm vào, một lần nữa khởi động lại máy.
Sau khi chậm chạp tải lại, cuối cùng màn hình từ màu đen tuyền chuyển sang nhiều màu sắc rực rỡ, thế nhưng các chỉ báo khác trên màn hình vẫn đang tải liên tục.
Tiêu Nhi nhìn thấy tín hiệu chập chờn thì có chút khẩn trương chà chà hai tay.
Sau khi cô ý thức được hành động vừa rồi của mình thì nhịn không được tự giễu câu môi cười khổ: “Ha, thì ra có vài người thật không thể lừa được.” Tín hiệu của điện thoại tăng lên, Tiêu Nhi lập tức mở phần gọi điện thoại.
Thế nhưng khi cô còn chưa kịp nhấn số thì điện thoại trong tay lại đột ngột rung lên……
Tiêu Nhi nhận ra dãy số kia, hít một hơi thật sâu sau đó bấm chấp nhận cuộc gọi: “Alo.”
Bên đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói kích động đến biến điệu của Ada: “Tiểu tổng, tiểu tổng, cuối cùng tôi cũng đã liên hệ được với cô rồi. Cô không có việc gì chứ? Thân thể khôi phục như thế nào? Cô có khỏe mạnh không?”
Tiêu Nhi khóe miệng nở một nụ cười vô cùng nhẫn nại, nghe cô ấy hỏi xong mới lần lượt trả lời từng câu một: “Cám ơn cô, Ada! Tôi không sao cả, bây giờ tôi đã không phục lại như bình thường. Vô cùng khỏe mạnh.” Dường như Ada thở phào một hơi: “Thật tốt quá. Tôi biết Tiểu tổng cô nhân đắc ý thiện tâm mà, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.” “A, ăn vụng mật hay sao mà miệng ngọt quá vậy?”
Tiêu Nhi cười khẽ, không đợi Ada trả lời cô lập tức đi thẳng vào chính đề: “Công ty thế nào? Chuyện vắc-xin phòng bệnh giải quyết sao rồi?” Ada lập tức nghiêm túc báo cáo chi tiết: “Hai ngày này công ty đang bàn giao toàn bộ, nhưng tiến trình nghiên cứu phát triển của phòng thí nghiệm không có vấn đề. Chúng ta hiện tại có thể xác định, thuốc giải ngày đó cô mang về rất hữu hiệu. Tôi đã tự quyết để cho căn cứ bên kia chế tạo gấp ra một đợt, hiện tại chờ chỉ thị của cô.”
Mấy ngày này, mỗi khi rảnh cô cứ nhấn số này để gọi chính là muốn trước tiên báo tin tốt này cho Tiêu Nhi biết. Tiêu Nhi nắm điện thoại suy nghĩ một lát mới trịnh trọng nói: “Vậy trước tiên cho người tình nguyện thử trước. Chú ý, sau khi dùng thuốc nhất định phải chú ý quan sát chặt chẽ biểu hiện của những tình nguyện viên. Nhất là về phương diện máu và chức năng của cơ thể.” “Tôi biết rồi.” Ada sảng khoái trả lời, đang muốn cúp điện thoại.
Thân thể Tiêu Nhi cứng đờ, mím môi vội la lên: “Đợi chút.” Giọng nói ngắn ngủi cô mang theo chần chờ. Giống như không biết mở miệng nói thế nào, mơ hồ lộ ra vài phần vội vàng, lại như sợ quá trễ sẽ không thể nói ra được.
Ada đi theo Tiêu Nhi vài năm, lập tức ngầm hiểu, cô dùng giọng điệu êm tai như đang báo cáo công tác nói: “A, đúng rồi, Tiểu tổng. Ngày đó khi cô đi thì Hoắc tổng cũng đã tỉnh lại. Tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng không có trở ngại gì. Không biết là có phải bị lạnh hay không, độ hoạt động PIP trong cơ thể anh ta cũng giảm xuống theo. Trước mắt các phương diện về cảm xúc đã được khổng chế xong, thân thể cũng đã khôi phục hơn phân nửa Trong số các tình nguyện viên của chúng ta, anh ta được coi là ổn định.”
Tấm lưng của Tiêu Nhi buông lỏng, cô thản nhiên câu môi: “Tốt lắm, theo dõi rất hợp lý, cám ơn cô, Ada!”
Ada cười khanh khách: “Đường khách khí, Tiêu tổng. Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi làm việc trước đây. Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Tiêu Nhi dựa vào đầu giường, thở ra một hơi thật dài. Tảng đá đè nặng trong lòng cô mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Anh ấy còn sống, anh ấy vẫn còn sống khỏe mạnh, vậy là đủ rồi!
Bệnh viện, trong phòng VIP
Tổng Phi Phi mở ra cặp lồng giữ nhiệt, lấy canh cá vào các món ăn kèm ra đặt lên trên bàn trà.
Cô ta nhìn Hoắc Kiến Phong đang nằm trên giường lật xem văn kiện, ẩn ẩn đưa tình dịu dàng cười yếu ớt: “A Phong, anh lại đây nếm thử những món này đi. Bác gái nói những món này là những món anh thích, là bác ấy tự tay chỉ em làm đấy!
Bác gái?
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, khóe miệng gợi lên tia lãnh ý.
Lúc trước hai người hận không thể khiến cho đối phương biến mất vậy mà mấy ngày này quan hệ lại không tôi.
Thấy anh không nói, Tống Phi Phi mím môi, kiên nhẫn dỗ nói: “A Phong, anh cũng không muốn lãng phí tâm ý của bác gái đâu nhỉ? Anh nếm thử đi, chỉ một ngụm thôi cũng được, được không?” Nói xong, không đợi anh trả lời, cô ta liền bưng lên canh cá đi đến bên giường.
Canh cá màu trắng sữa hương thơm tỏa ra bốn phía.
Hoắc Kiến Phong cũng không nâng mắt, chuyên chú nhìn văn kiện trong tay, ngữ khí lãnh đạm: “Tránh ra.”
Hàn ý từ anh đập vào mặt cô ta.
Bàn tay bưng chén canh của Tống Phi Phi năm chặt, ngón tay trắng nõn gồ xương lên, ngoài miệng lại hờn dỗi: “Em không đi đấy. Trừ phi anh uống một ngụm, một ngụm thôi cũng được.
Từ trước đến nay cô ta luôn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng lúc này lại lộ ta vài phần cố chấp cùng ngây thơ.
Cơ hồ Hoắc Kiến Phong chớp mắt một cái đã nghĩ đến người
Anh nâng mắt liếc mắt nhìn Tống Phi Phi một cái. kia.
Cô mặc một bộ đồ nhẹ nhàng, tóc dài màu nâu cột như đuôi ngựa, ngũ quan xinh xắn không đánh phấn trang điểm, cười thành bộ dáng không quá thông minh.
Đồng tử Hoắc Kiến Phong hơi co lại, trong mắt trào một tia xúc động: “Đi ra ngoài, lập tức.” Ánh mắt lạnh lẽo như đao của anh khiến trái tim cô ta như bị khứa từng tất.
Độ ẩm trong phòng chợt giảm xuống, Tổng Phi Phi cảm thấy nếu như giết người không phạm pháp thì có khả năng bản thân cô ta sẽ Hoắc Kiến Phong ngay lập tức ăn tươi nuốt sống.
Đôi tay bưng chén canh của cô ta run rẩy, trong mắt lập tức ậng nước vô cùng ủy khuất: “Anh Phong, em có thể vì anh mà vứt bỏ chính mình, vứt bỏ sở thích thẩm mỹ của bản thân, tất cả mọi thứ. Chỉ cần anh nguyện ý, em có thể biến thành bộ dáng mà anh thích. Tại sao? Tại sao anh cố tình phải đối xử với em như vậy?”
Nước ào ạt rơi xuống, giọng nói nhẹ nhàng của cô trở nên run run: “A Phong, anh cho là em chỉ nghĩ cho mình thôi sao?”
Cô dừng một chút, biết anh không trả lời, lại cứ thế nói: “Không phải! Là cô ta bảo em tới, là cô ta bảo em đến chiếu cố anh, trông anh để cho anh không tiếp tục đến quấy rầy cô ta, quấy rầy nhà và hạnh phúc của cô ta!”
Bên trong giọng nói của cô ta lộ ra sự không cam lòng cùng tức giận, giống như là Hoắc Kiến Phong không đáng giá.
Hoắc Kiến Phong mới đầu nghĩ cô ta mà Tống Phi Phi nói đến là Vũ Tuyết Như, sau này mới phát hiện người cô ta nói đến chính là Tiêu Nhi.
Ánh mắt của anh sáng lên tràn không thể tin: “Không thể nào!” Ba chữ ngắn gọn không cho phép ai xen vào.