Mục lục
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 235

Trong phòng ở khách sạn.

Vân Thiên đã ngủ say trên chiếc giường nhỏ, hơi thở đều đều, cánh tay trắng nõn mềm mại của nó đè ra bên ngoài chăn bông.

Nó còn cố ý để sáng một chiếc đèn cho cô.

Ánh sáng màu vàng cam ấm áp chiếu vào vầng trán mịn màng và khuôn mặt ửng đỏ của nó, trái tim Ôn Thục Nhi ngay lập tức tan chảy.

Cô nhẹ nhàng bước đến, đặt tay của đứa nhỏ vào trong chăn bông rồi lại vuốt nhẹ mái tóc mềm trên đầu nó. Những đường nét giống nhau cùng bản thu nhỏ ngũ quan này, nó và anh thực sự quá giống nhau.

Trước khi sự việc kết thúc, cô tuyệt đối không thể để bọn họ gặp nhau.

Nghĩ đến đây, tay Ôn Thục Nhi siết chặt hơn. “Nước, nước ..”

Trên chiếc giường lớn vang lên giọng nói mơ hồ của Hồng Liệt, anh khó chịu vặn vẹo người, đôi lông mày tuấn tú cau lại. Ôn Thục Nhi đứng dậy, cô rót một cốc nước ấm đưa qua cho anh ta.

Một tay cô cầm ly nước, tay kia nâng đầu Hồng Liệt lên rồi từ từ đưa nước lên miệng anh. Dòng nước mát lạnh đi vào cổ họng lập tức làm dịu cơn khát khô cháy. %3D Hồng Liệt nhướng mày, có chút tỉnh táo: “Cám ơn.”

Anh ta gối lên tay Ôn Thục Nhi rồi nheo mắt cười vui vẻ. Ôn Thục Nhi thuận thế đặt cái ly xuống bàn, giọng ấm áp nói: “Khách sáo, anh nghỉ ngơi đi.”

Cô quay người bỏ đi, nhưng anh ta đã nắm tay cô lại. “Thục Nhi, anh thích ở đây. Phong cảnh ở đây rất đẹp, con người cũng rất ấm áp và đồ ăn cũng rất ngon. Đương nhiên, anh càng thích gia đình và bạn bè của em hơn.” Hồng Liệt nhìn cô với một nụ cười chân thành.

Ôn Thục Nhi nhướng mày, giả bộ tức giận: “Này, anh Tuấn à, hình như chúng ta quay lại là để làm việc, không phải là nghỉ mát đâu!” “Anh biết, anh biết.” Hồng Liệt buông tay ra, thoải mái duỗi eo một cái: “Nhưng sau này chúng ta có thể thường xuyên trở lại mà! Tay Ôn Thục Nhi cứng đờ, im lặng một lát, cô khẽ nói: “Ngủ sớm đi! Em còn có ít công việc phải giải quyết.”

Hồng Liệt dụi dụi mắt nhìn thời gian trên TV ở trên tường, đau lòng đến cau mày nói: “Đã muộn lắm rồi, để ngày mai hằng xử lý không được sao?”

Ôn Thục Nhi lắc đầu: “Chỉ một lúc thôi, không lâu đâu, anh ngủ trước đi!”

Thực sự rất muốn ép cô ấy đi ngủ! Nhưng làm việc trong ngành y là ước mơ của cô ấy!

Hồng Liệt do dự một chút, nhưng vẫn thỏa hiệp: “Được rồi! Vậy thì em phải hứa nhanh chóng hoàn thành càng sớm càng tốt rồi sớm đi ngủ.

Ôn Thục Nhi trịnh trọng gật đầu: “Vâng. Em hứa, xong việc sẽ lập tức đi ngủ.

Cô đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng anh ta luôn cảm thấy có chút lo lắng!

Hồng Liệt còn muốn nói gì đó, Ôn Thục Nhi đã lên tiếng trước: “Đúng rồi, em đã sắp xếp nhà cửa ổn thỏa cả rồi. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ không cần ở khách sạn nữa rồi.”

Bọn họ ở đây sẽ có nhà riêng thuộc về chính mình sao?

Hồng Liệt ánh mắt lóe lên, trong lòng có chút chờ mong: “Được, chỗ này là địa bàn của em, đều nghe theo em hết.”

Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khóe miệng bất giác nhếch

Ôn Thục Nhi bước ra khỏi phòng, không kiềm được mà quay lại lên. nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang năm ngủ trên giường của hai người.

Khóe miệng khẽ cô khẽ giật, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong phòng khách, Ôn Thục Nhi ngồi xuống và bật máy tính một cách thuần thục.

Trên trang đó là thông tin được gửi bởi trợ lý Ada về Quyền sở hữu đại lý của tập đoàn TN và Hoắc Kiến.

Những cái tên quen thuộc liên tục đập vào mắt cô, giống như một viên đá ném xuống mặt hồ, từng tầng từng lớp gợn sóng.

Hồi ức và hiện thực quấn quít lại với nhau, Ôn Thục Nhi nhíu mày mệt mỏi.

Cô đứng dậy rồi đi đến phía cánh cửa kính trượt của ban công, đẩy nó ra.

Làn gió đêm mát mẻ xộc thẳng vào mặt khiến cô vô thức khoanh tay và co vai lại, cảnh tượng Hoắc Kiến Phong đang đưa áo khoác lên vai cô hiện lên trước mắt.

Thời gian dường như có sự ưu ái đặc biệt với người đàn ông này.

Năm năm trôi qua, khuôn mặt tuấn tú của anh không những không hề xuất hiện dấu vết của thời gian, ngược lại càng thêm trầm ổn và sắc sảo.

Anh bây giờ so với lúc còn ngồi trên xe lăn càng có khí chất và càng uy phong hơn.

Sao lại nghĩ về anh ấy rồi?

Nhận ra mình bị phân tâm, Ôn Thục Nhi cáu kỉnh lắc lắc đầu, cô nhanh chóng xua đuổi hình bóng đó ra khỏi tâm trí.

Đã lâu lắm rồi cô mới không giữ được bình tĩnh như thế này. Ôn Thục Nhi nắm lấy lan can ban công.

Lẽ nào quay lại đây thực sự là sai rồi sao?

Hay là cô chưa sẵn sàng đối mặt với anh?

Lan can lạnh lẽo cứng đờ, tim cô hơi cứng lại một chút.

Không, không hẳn là như vậy.

Cô chỉ là vừa thay đổi môi trường cộng thêm không được nghỉ ngơi đầy đủ nên mới nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.

Chỉ cần cố gắng nhanh chóng thích nghi, dùng hết tâm tư sức lực cho công việc thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nghĩ đến đây, Ôn Thục Nhi hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi thở ra.

Sau ba lần liên tiếp như vậy, cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lát nữa lại ngủ một giấc thật ngon thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa cả.

Cô quay lại phòng khách tắt máy tính, trùm chăn nằm xuống số pha.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng đang chiếu rọi xuống, lẻ tẻ vài ngôi sao.

Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày tươi sáng và hoàn toàn mới lạ.

Ôn Thục Nhi nghĩ vậy rồi từ từ nhắm mắt lại. …

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Ngô Đức Cường đẩy cửa văn phòng chủ tịch ra bỗng giật mình vì bầu không khí buồn tẻ bên trong.

Trong phòng không có ánh sáng, rèm che kín mít chắn hết ánh sáng tự nhiên, căn phòng tối tăm nồng nặc mùi thuốc lá. Người đàn ông ngồi trước máy tính, khuôn mặt xanh xao cùng với đôi mắt đỏ như máu phản chiếu dưới ánh sáng xanh của màn hình.

Điếu thuốc còn cháy nằm phía trên dĩa gạt tàn.

Hoắc Kiến Phong không hút thuốc, nhưng khi buồn bực sẽ châm một điểu, nhìn nó từ từ biến thành tro tàn.

Ngô Đức Cường vô thức hoảng sợ, bất giác nắm chặt túi xách cùng bữa sáng trong tay.

Anh thận trọng nhẹ nhàng đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Cậu chủ, cậu không sao chứ? Tôi mang bữa sáng đến cho cậu rồi đây. Cậu muốn ăn bây giờ hay là đợi lát nữa rồi ăn?”

Người đàn ông đó vẫn bất động, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng người đi vào, huống chi là có người đang nói chuyện.

Ngô Đức Cường trong lòng thấp thỏm, đây không phải là trạng thái ngồi viên tịch như trong Kinh Phật nói đấy chứ?

Anh ta định vươn tay ra đẩy người đàn ông này một cái thì thấy mắt anh chớp chớp. Ngô Đức Cường thầm thở phào nhẹ nhõm, tự hỏi tự trả lời: “Ồ, bây giờ cậu vẫn chưa muốn ăn sao? Vậy tôi để đây cho cậu. Cậu chủ, thời tiết hôm nay không tồi. Tôi giúp cậu kéo rèm ra được không?”

Người đàn ông đó vẫn không chút phản ứng.

Ngô Đức Cường xem như anh đang ngầm đồng ý, da đầu cưng cứng mà ấn công tắc kéo rèm điện và hệ thống điều chỉnh không khí trong phòng.

Ánh sáng chói lọi dọi vào, Hoắc Kiến Phong giơ tay chặn lại, bất mãn nheo mắt. Ngô Đức Cường vội vàng đi tới, che ánh sáng lại cho anh, cười tươi nói: “Xin lỗi cậu chủ, cậu thích ứng trước một chút.” “Thích ứng? Dựa vào cái gì mà tôi phải thích ứng!”

Người đàn ông thấp giọng quát lên rồi đột ngột đứng dậy.

Anh hệt như bị người ta chạm vào vảy rồng, đôi mắt đỏ bừng đột nhiên mở ra, một tia lạnh lùng khát máu bộc phát: “Năm năm, tròn trịa năm năm, các người nói biện pháp gì cũng đã toàn lực dùng hết rồi mà vẫn không tìm được người. Nhưng bây giờ cô ấy %3D sao lại xuất hiện rồi, hả? ”

Anh giơ tay hất “bộp” một tiếng, bữa sáng liền rơi xuống đất: “Cô ấy rõ ràng còn sống sờ sờ như vậy, tại sao các người lại không tìm thấy? Tại sao? Tại sao cô ấy vừa quay người một cái đã trở thành vợ người khác …”

Anh chán nản ngồi thụp xuống ghế, ánh mắt tràn đầy vẻ đau thương.

Tim Ngô Đức Cường thất lại.

Anh ta hoàn toàn hiểu rõ tâm tư hiện tại của cậu chủ.

Bọn họ không dễ dàng mới có thể thích ứng với cuộc sống không có cô ấy, nhưng cô ấy lại bất ngờ trở về với tư thái mạnh mẽ, còn mang về tin tức rằng cô ấy đã kết hôn và có con.

Nhìn thấy hộp cháo trắng nóng hổi bắn tung tóe lên tay người đàn ông, Ngô Đức Cường vội lấy khăn giấy lau cho anh, ấm áp nói: “Thực xin lỗi cậu chủ, là chúng tôi không tốt, là chúng tôi vô dụng. Nhưng mà cô chủ thật sự che giấu quá tốt. Cô chủ không chỉ giấu giếm mỗi chúng ta, mà ngay cả ông bà ngoại của cô cũng không biết, bao gồm cả cô Triệu Thanh Xuân và tất cả anh em của cô, mọi người cũng chỉ đến hôm qua mới biết được là cô chủ vẫn còn sống.

Người đàn ông nhướng mày, nghi ngờ hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm.

Không đợi anh hỏi Ngô Đức Cường đã nghiêm túc nhấn mạnh: “Cực kì chính xác. Tối hôm qua tôi đã gọi điện cho họ xác minh rồi và cũng đã hỏi những người phục vụ ở nhà hàng.”

Không phải chỉ có mỗi anh!

Anh không phải là người duy nhất bị cô cố tình che giấu và bỏ Bọn họ cũng chỉ vừa thấy cô vào hôm qua, còn anh thậm chí mặc! đã nhìn thấy cô ấy sớm hơn bọn họ!

Hoắc Kiến Phong dựa lưng vào ghế, khí lạnh xung quanh anh cuối cùng cũng giảm đi.

Ngô Đức Cường lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục thuyết phục: “Cậu chủ à, thật ra tôi nghĩ chỉ cần cô chủ còn sống thì đó chính là tin vui lớn nhất rồi. Cậu nói có phải không?”

Đúng vậy, miễn là cô còn sống, thì hai người vẫn có thời gian, có hy vọng và còn có rất nhiều khả năng! So với cái chết, anh đương nhiên muốn cô sống tốt, cho dù cô đã là vợ của người khác!

Vừa nghĩ đến thân phận đó, Hoắc Kiến Phong lại nhíu mày đau khổ.

Anh đưa tay lên ôm ngực, cảm thấy nhịp tim mình đang đấu tranh vật vã.

Ngô Đức Cường vừa nói vừa theo dõi sắc mặt của anh, nhận thấy tia nóng nảy đã tan biến, nhanh chóng nói: “Cậu chủ, theo như dự án hợp tác của chúng ta với tập đoàn TN, hôm nay cô chủ sẽ đích thân dẫn một nhóm người đến khảo sát chúng ta, nhằm nghe kế hoạch quảng bá và phát hành cụ thể của chúng ta với kết quả nghiên cứu của bọn họ. %3D “Gì cơ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK