Mục lục
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 541

Tại bến tàu.

Giữa đêm đen, chiếc tàu biển khổng lồ đang được neo ở cảng.

Sau khi bọn đàn em của Đinh Thanh Thanh và Hồng Mẫn đã xác nhận rất nhiều lần rắng trên đảo không còn dấu hiệu của người sống nữa thì bọn họ cùng quay trở lại tàu. “Ngài Hoắc, cô Tiêu, khu Đông không có ai cả.”

“Khu Tây cũng không có ai.”

“Khu Nam đã xác nhận là không có ai.”

Trên boong thuyền, Hoắc Kiến Phong đứng sóng vai với Tiêu Nhi, Vân Thiên và Dịch Tiểu Phi đứng bên cạnh hai người.

Bọn họ nghe đàn em báo lại xong, im lặng nhìn nhau. Nếu không còn ai nữa thì đây chính là thời khắc hủy diệt toàn bộ hòn đảo này.

Hoắc Kiến Phong hằng giọng một cái, anh đang định mở miệng nói thì Hồng Mẫn nhìn đám người máy tự động xếp hàng nghiêm túc: “Ngài Hoắc, phải làm sao với đám người máy này bây giờ? Thiết bị của chúng quá hoàn hảo, dù là chương trình hay cách thiết kế gì cũng quá tuyệt vời, vượt xa những kỹ thuật bên ngoài. Cứ hủy như thế này hơi đáng tiếc đó.”

Dịch Tiểu Phi cũng nói hùa theo: “Đúng thế! Thanh Thanh còn đồng ý với tôi là sẽ đem về vài người máy mà! Tôi còn định đem về tặng bố tôi để bố tôi chơi.”

Đinh Thanh Thanh nghe thấy thế thì lập tức nhìn Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi cầu xin: “Có thể để lại mấy người máy được không? Sau này dùng để nghiên cứu cũng được mà!”

Hoắc Kiến Phong kiên quyết lắc đầu: “Mục đích ban đầu của Kenny Đinh khi chế tạo những người máy này là để tàn sát, bởi thế nên trong chương trình của chúng luôn tồn tại một mệnh lệnh không thể cãi lại, đó chính là bạo lực và giết chóc. Chương trình của tôi chỉ có thể khống chế bọn chúng trong thời gian ngắn thôi, khi nào bọn chúng phá được chương trình đó sẽ quay về bản tính cũ, không thể mang chúng ra ngoài, nhất định phải hủy diệt ngay lập tức.”

“Ôi?”

Mọi người nghe thể thì đều tỏ ra kinh ngạc và tiếc nuối.

Hồng Mẫn thở dài: “Đúng là tiếc thật, biết đâu chừng có thể thúc đẩy cho tiến bộ khoa học kỹ thuật bên ngoài thì sao.”

Dịch Tiểu Phi cũng bĩu môi nói: “Đúng thế, những thứ mà bố tôi nghiên cứu chưa đạt đến trình độ cao tầm cỡ như thế này đâu.”

Vân Thiên nhếch môi nở một nụ cười khinh thường: “Không hề đáng tiếc chút nào. Nếu thả những thứ này ra ngoài thì chúng sẽ trở thành mối họa. Những phát minh đỉnh cao như thế này cũng chỉ là thứ tầm thường trong mắt em thôi. Nhất định chúng ta cũng có thể thiết kế ra và chắc chắn sẽ còn tốt hơn gấp tỷ lần mấy con người máy thông minh này.”

Mọi người thấy cậu có niềm tin như thế thì nở nụ cười. “Nếu cậu đã tự tin thế thì chúng tôi cũng chờ mong tác phẩm của cậu lằm đấy nhé.” Hồng Mẫn đùa.

Dịch Tiểu Phi bước lên hai bước, ngồi xổm trước mặt Vân Thiên: “Chị đây đặt trước hai đội được không?”

Vân Thiên nhướn mày, nói với vẻ kiêu ngạo: “Không thành vấn đề. Sau khi lên bờ em đi tìm trợ lý, chị đưa tiền đặt cọc trước đi rồi em sẽ sản xuất nhanh để giao hàng cho các chị.”

Mọi người nghe thể thì vui vẻ hån lên.

Đứa trẻ này thông minh và tự tin như thế, lại thừa kế chỉ số IQ cực cao của Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, mọi người đều tin rằng cậu sẽ xuất sắc hơn một kẻ chi biết lấy mạng người như Kenny Đinh.

Mọi người lập tức lên thuyền đầy đủ.

Sau khi đã xác nhận đủ hết mọi người, chiếc tàu biển từ từ khởi động, sau đó tăng tốc rời khói đảo Thần Bí.

Hoắc Kiến Phong nhìn hòn đảo nhỏ càng lúc càng xa, những chỉ số trên điều khiến từ xa đều đã hiển thị rằng họ đang ở phạm vi an toàn, Hoắc Kiến Phong đưa điều khiển cho Hồng Mẫn: “Anh đã bị nhốt ở đây sáu năm liền, chứng kiến không biết bao nhiêu sinh mệnh bị nhốt lại vĩnh viễn trên cái đảo này. Bây giờ tự anh kết thúc cơn ác mộng này đi thôi, đóng lại cánh cửa đến chốn địa ngục trần gian này.”

Hồng Mẫn nhìn đồ thị trên điều khiển từ xa, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh tự làm đi. Nếu không phải do anh và cô Tiêu giúp đỡ thì chắc cả đời này tôi cũng sẽ không rời khỏi đây được, tôi không có tư cách làm chuyện quan trọng như thể.”

“Hai người không muốn ẩn thì để hoàng tử nhỏ Vân Thiên ấn đi!” Đinh Thanh Thanh thấy hai người đẩy qua đẩy lại thì đề nghị: “Cậu bé là người có tư cách nhất trong chúng ta. Lúc trước cậu bé phụ trách liên lạc với ngài Hoắc, sau đó lại không ngại hiểm nguy theo chúng ta lên đảo, xét về lòng dũng cảm hay là tài năng thì cậu bé cũng đều xứng đáng cả.”

“Đúng đúng, chắc chắn cậu bé có tư cách để ấn.” Những người khác cũng hùa theo.

Hoắc Kiến Phong không có ý kiến gì, ánh mắt anh tràn đầy sự cưng chiều và tự hào, anh đưa điều khiển cho Vân Thiên.

Vân Thiên bình tĩnh nhận lấy. Cậu nhìn về hướng đảo Thần Bí, rồi lại cầm điều khiển nhét lại vào tay Hồng Mẫn: “Dù trên bản đồ không hề có hòn đảo này, nó cũng không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, nhưng những người đó phần lớn đều là người nước Thanh Bạch, anh là đại vương tử của nước Thanh Bạch, anh chính là người có tư cách kết thúc chuyện này nhất. Có thể thì sau này người khác biết được cũng không thể bắt bẻ được gì.”

Giọng điệu của Vân Thiên rất kiên định, suy nghĩ lại chu đáo, hơn nữa cậu đưa điều khiển dứt khoát như thế, Hồng Mẫn hoàn toàn không có cơ hội từ chối.

Mọi người thấy cậu như thế thì không khỏi nở một nụ cười tán thưởng.

Hồng Mẫn nằm điều khiển từ xa, cười khổ.

Một hồi sau, anh ta hít một hơi, ngẩng đầu thật kiên định: “Được, vậy tôi tự kết thúc cơn ác mộng này vậy.”

Anh ta nhìn đảo Thần Bí càng lúc càng bé lại, trịnh trọng nhấn nút đó trên điều khiển từ xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK