Chương 104 Cô Tống gặp chuyện rồi
Ôn Thục Nhi nhanh chóng duỗi tay ra, nhẹ võ về mu bàn tay anh: “Còn đang nóng mài Hơn nữa thuốc này phải uống sau bữa ăn. Ăn trước đi, sau khi ăn thì nhiệt độ thuốc cũng sẽ vừa miệng.” Hai mắt cô sáng ngời, trong veo, có chút giống như đang dỗ trẻ con.
Nói xong, anh đặt thuốc lên chiếc khăn ăn bân cạnh.
Lông mày của Hoắc Kiến Phong đột nhiên giãn ra, nhìn lại bát thuốc ấy, hình như cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Ôn Thục Nhi cười cười, thần bí lấy ra một ít đồ vật từ trong túi đồng phục học sinh, nắm chặt lấy nó: “Biết là cái gì không?” Hoắc Kiến Phong lắc đầu.
Ôn Thục Nhi mở lòng bàn tay: “Ta da, là sự kết hợp hoàn hảo với thuốc Đông Y.” Giữa lòng bàn tay trắng nõn, có vài viên kẹo trái cây rẻ tiền được bọc trong giấy nilon màu.
Dưới ánh đèn, tờ giấy màu lấp lánh ánh sáng neon.
Hoắc Kiến Phong khẽ ngây ra.
Ôn Thục Nhi lập tức đắc ý giới thiệu: “Khi còn bé, tôi bị ốm không chịu uống thuốc, thì ông bà ngoại sẽ mua cho tôi loại kẹo này.
Thuốc có đắng và khó uống đến đâu, chỉ cần kết hợp với loại kẹo này, thì sẽ không đẳng chút nào.” Nhìn thấy vẻ trịnh trọng của cô, khóe miệng Hoäc Kiến Phong chậm rãi gợi lên.
Anh vươn tay cầm lấy kẹo, đặt ở bên cạnh bát thuốc, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!” “Không có gì!” Ôn Thục Nhi cúi đầu, mím môi, vẻ mặt đáng yêu.
“Ăn cơm thôi.” Hoắc Kiến Phong hất hất cằm với Ngô Đức Cường.
Ngô Đức Cường liền đi vào, gọi người giúp việc bưng tất cả đồ ăn ra.
Khi đồ ăn đã được bê lên bàn, cả hai mới cầm đũa lên và chuẩn bị bắt đầu.
Điện thoại di động của Ngô Đức Cường đột nhiên reo lên.
Nhạc chuông chói tai phá tan bầu không khí ấm áp của căn phòng.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Ngô Đức Cường cười lấy điện thoại di động ra.
Sau khi nhìn thấy dãy số, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt và nhanh chóng cầm lên.
“Cái?!” “Vâng vâng.” “Được.” Chỉ vài câu trả lời đơn giản, sắc mặt Ngô Đức Cường đã không ngừng thay đổi.
Chưa đầy mười giây, anh ta cúp điện thoại, khó xử nhìn sang Hoắc Kiến Phong nói: “Cậu ba, cô Tống bị tai nạn xe cộ. Xe rơi xuống sông Hộ Giang, hiện tại đội tìm kiếm cứu nạn vẫn chưa tìm được người.” Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong chìm xuống, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức trở. .
nên lạnh lẽo.
Anh đặt đũa xuống, lập tức di chuyển xe lăn quay người lại, nói với Ngô Đức Cường: “Đi lái xe, đi ngay lập tức!” “Vâng.” Ngô Đức Cường trả lời, không dám chậm trễ một giây, trực tiếp lao ra ngoài.
Lúc Hoắc Kiến Phong thu tay lại để di chuyển xe lăn, cánh tay cọ vào khăn ăn trên bàn, bát thuốc, khăn ăn và kẹo, toàn bộ đều rơi xuống đất “Bộp” một tiếng.
Chiếc bát sứ trăng rơi xuống đất lập tức vỡ tan tành.
Nước thuốc đen ngòm tràn ra sàn nhà.
Bóng dáng người đàn ông không hề dừng lại, không thèm quay đầu nhìn lại, anh đi thẳng ra khỏi phòng ăn, và sau đó là cánh cửa…
Ôn Thục Nhi sững sờ nhìn cảnh tượng đột ngột này, trong đầu chỉ có tiếng “Cô Tống” của Ngô Đức Cường.
Cô sững người một lúc lâu, cho đến khi tiếng xe gầm rú bên ngoài biến mất, cô mới định thần lại.
Cô từ từ đứng dậy, nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất, nặng nề thở dài: “Thật đáng tiếc, mấy loại thuốc này quý giá lắm đấy.” Cô quỳ xuống và nhặt một viên kẹo đã bị nhuốm màu đen và bóc nó ra.
Giấy bóng bên ngoài kẹo đen sì sì, nhưng kẹo bên trong vẫn sạch.
Khóe miệng cô nở nụ cười như ngày còn nhỏ, từ từ cho viên kẹo vào miệng.
Nhưng sau khi cho kẹo vào, cô không khỏi nhíu mày.
Sao hôm nay kẹo lại đắng thế này? Trong giây phút mất tập trung, đầu ngón tay non nớt của Ôn Thục Nhi cứa vào những mảnh vỡ trên mặt đất.
“Án Cô hít một hơi, và nhanh chóng rút tay về.
Người giúp việc Tiểu Cao cầm chổi từ trong bếp đi ra, tình cờ nhìn thấy cảnh này liền vội vàng ném đồ xuống chạy qua đó: “Cô ba, cô không sao chứ? Cứ giao những việc nặng nhọc này cho chúng tôi, cô không cần tự mình làm.” “Không sao đâu, chỉ là tôi không cẩn thận thôi.” Ôn Thục Nhi cười nhẹ an tâm, đưa ngón tay vào miệng mình mút.
Tiểu Cao càng nhìn, càng thương xót thay cho Ôn Thục Nhi: “Như vậy không ổn đâu, vẫn phải khử trùng và băng bó lại.” Cô ta bất chấp, kéo Ôn Thục Nhi đi tới phòng khách ngồi xuống, nhanh chóng lấy ra hộp y tế từ trong tủ.
Nhìn thấy vị trí vết thương của Ôn Thục Nhi, ánh mắt Tiểu Cao giật mình.
Lại là ngón trỏ của bàn tay phải.
Vết sẹo trước đó Ôn Thục Nhi bị Hoắc Vân Hạo dùng một mũi kim dày cộp đâm vào thịt và móng tay vẫn còn đó, tuy rằng đã gần lành nhưng vẫn hiện ra màu thịt đỏ.
Bây giờ, lại thêm một vết cứa đỏ tươi nữa.
Tiểu Cao sát trùng vết thương cho Ôn Thục Nhị, an ủi nói: “Cô ba, cô đừng buồn, cô và cậu ba đã trải qua rất nhiều chuyện mới có thể đến được với nhau. Mọi người chúng tôi đều biết mài”