Chương 480
Rong biển màu xanh đậm, lắc lư giương nanh múa vuốt để lộ ra hơi thở âm u quỷ quái.
Đinh Thanh Thanh hoàn toàn không để vào mắt, hai chân đạp một cái, đi thẳng về phía ánh sáng của ngọc trai.
Gỡ miếng rong biển ra, cô dễ dàng lấy được viên trân châu, như thường lệ cô đem trân châu bỏ vào trong túi và rút viên ngọc trai ra khỏi lớp rong biển dày đặc.
Nhưng khi vừa ló ra nửa người, cô cảm thấy chân mình như bị siết chặt lại, như thể đang bị thứ gì đó tóm lấy.
Đinh Thanh Thanh nhìn lại, quả nhiên là một gốc cây rong biển quấn lấy chân nhỏ của cô.
Cô không kiên nhẫn dùng sức kéo mạnh ra, cảm giác mắt cá chân mát lạnh.
Đinh Thanh Thanh nhíu mày, nhấc chân nhìn một chút, đồ lặn trên mất cá chân bị trầy một chút, nhưng không có tổn thương đến da.
Cô không có để ý, tiếp tục tìm kiếm trân châu khác dưới biển.
Rất nhanh, cô đã tìm được viên trân châu thứ ba. Đặt những viên trân châu đó bỏ vào túi, cô vỗ vỗ cái túi nhỏ bé, thở phào một hơi. Tâm tình trầm tĩnh lại, Đinh Thanh Thanh mới
Ván này, cô lại thắng! nhớ tới, đoạn đường này cô chưa từng gặp gặp Tiêu Nhi.
Người phụ nữ kia bị lạc đường sao?
Cô dừng lại ngắm nhìn bốn phía, cả biển đều yên tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu bầy cá bị kinh động.
Người phụ nữ kia sợ bị thiệt thòi nên không hề dám xuống đây đúng không?
Đinh Thanh Thanh nhếch miệng lên cười đắc ý. Ha, còn nói là mạnh mẽ, cuối cùng mới phát hiện là mạnh miệng.
Cô mới là lãnh chúa của vùng biển này, nơi này từng rạng đá san hô, từng dòng hải lưu nhỏ, cô đều rất quen thuộc!
Cho dù người phụ nữ kia là không dám xuống thì cũng tốt, hoặc là lạc đường trên biển bị cá ăn thịt cũng tốt.
Nếu phải thắng thì cô nhất định phải thang một cách triệt để. Cô muốn mang theo năm viên trân châu đi, nói cho mọi người rằng ai mới vua thật sự ở đây! Nghĩ đến đây, Đinh Thanh Thanh lập tức bỏ đi suy nghĩ đi lên, tiếp tục tìm tại vùng biển. Trên bờ biển, Tiêu Nhl bơi lội phơi nắng.
Cô nhìn đồng hồ, nói với bên cạnh mấy người thủ hạ của Định Thanh Thanh đang mặc đồ lặn: “Mấy người có thể đi xuống được rồi. Không nên nói nhưng đại tiểu thư của các người sẽ phải chết trên biển đó.”
“Cô nói bậy. Đại tiểu thư của chúng tôi là lợi hại nhất.” Một người đàn ông da xanh đen phản bác.
Anh ta mặc một bộ đồ lặn khác màu với những người khác, chắc là chủ quản của những người này.
Những người khác thấy thế dều nhao nhao phụ họa. “Đúng rồi, cô bớt nói chuyện nhảm nhí ở đây đi.”
“Đại tiểu thư của chúng tôi đã chơi ở chỗ này cả trăm lần rồi, thời gian còn dài hơn thời gian sinh ra nữa.”
“Có phải anh đã cảm thấy mình sẽ thua, tìm không được chuyện làm nên cứ lừa gạt chúng tôi chơi!”
Tiêu Nhi ngáp một cái: “Vậy nên tôi sẽ không lặn xuống nước đầu, những gì nên nói đều đã nói cả rồi. Nếu mấy người không chịu tin thì tôi sẽ chờ mấy người đến nhặt xác Đại tiểu thư!!”
Dường như cô lại nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên lại sửa lời nói: “À, có thể không cần phải nhặt xác. Nếu như đi chậm một chút thì ngay cả thi thể cũng không tìm thấy nữa.”
Người đàn ông mặt đen ngẩn ra.
Ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, có thật là nghiêm trọng như vậy?
Hån liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh, mấy người kia cũng nhìn nhau, không biết phải làm sao. “Anh Hắc, hay là chúng ta đi xuống xem một chút?” Một người nhát gan trong đó sợ hãi nói: “Không có việc gì thì chúng ta đi lên là được, lỡ như có chuyện g…”
Lời tiếp theo là một lời thật xui xẻo, hắn không dám nói thêm gì đi nữa.
Người bị gọi là anh Hắc nhíu mày suy nghĩ một chút: “Ừm, bây giờ cũng rảnh rỗi không có việc làm nên đi xuống xem một chút.”
Trước khi xuống nước, hẳn hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Nhi: “Cô chờ tôi, chờ một hồi đại tiểu thư của chúng ta đi lên, sẽ từ từ tìm cô tính số!”
Tiêu Nhi cười lạnh một tiếng, lười biếng gật đầu: “Được, tôi chờ, anh có thể nhớ kĩ rồi.”
Tiểu Hắc thở phì phò ma sát răng hàm. Người phụ nữ này làm sao có thể kiêu ngạo hơn cả tiểu thư?
Lẽ nào, trong nước này thực sự có vật gì?
Nước biển lạnh như băng, Đinh Thanh Thanh đã dễ dàng bó viên ngọc trai thứ tư vào túi, đồng thời thành công nhìn thấy vị trí của viên ngọc trai thứ năm: đó là một hang động nhỏ dưới một dải đá ngầm trong nước.
Khuôn mặt cô lộ vẻ vui mừng, lập tức duỗi chân lao về phía hang động..
Ngay khi cô sắp đến cửa hàng, cô đột nhiên cảm thấy làn nước nhẹ nhàng và êm dịu dâng trào dữ dội, như thể có thứ gì đó to lớn đang khuấy động đây từ phía sau.
Đinh Thanh Thanh cau mày nhìn lại, liền thấy một đoàn đồ vật đen thùi lùi đang bơi thật nhanh về phía bên này.
Các hình dạng thay đổi liên tục của cá làm rung chuyển dòng chảy, giống như một cơn lốc nhỏ thổi trên biển, một màu tím đen nhàn nhạt đang khuếch tán theo chuyển động của bọn chúng.
Ánh mắt Đinh Thanh Thanh đông cứng lại, cá ăn thịt người? !
Khi nãy ở trên bờ cô nói những lời này chỉ là để hù dọa Tiêu Nhi. Trong cái vùng biển này, từ trước cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện cá ăn thịt người!
Nhưng cái thứ màu tím đen này vừa nhìn đã biết là không dễ chọc!
Đinh Thanh Thanh lưu luyến không rời nhìn viên trân châu cuối cùng.
Chỉ có thể hết sức thuyết phục chính mình, đã lấy được bốn hạt châu chac chần sẽ thắng rồi.
Nghĩ đến đây, cô lập tức duỗi chân, gång sức bơi trên mặt biển.
Thế nhưng tốc độ của đàn cá ăn thịt người nhanh hơn cô tưởng tượng rất nhiều, chỉ trong vài giây ngắn ngủi chúng đã khuấy động dòng hải lưu đuổi theo phía sau cô, mục tiêu vô cùng rõ ràng, chúng nhắm thẳng vào cô.
Đinh Thanh Thanh vùng vẫy di chuyển trong nước, cố gắng thoát khỏi đám cá ăn thịt người này.
Thế nhưng phản ứng của bầy cá này còn nhanh nhạy và linh hoạt hơn cô!
Rất nhanh, chân của cô đã bị cá ăn thịt người cắn, một con, hai con, sau đó là vô số con…
May mà độ lån khá là rắn chắc nên cũng không bị cắn phải da thịt, nhưng càng ngày sức nặng dồn lên hai chân của cô, tốc độ lên xuống càng lúc càng chậm, thiếu chút nữa bị chúng lôi đi rồi chìm xuống.
Đinh Thanh Thanh cắn răng, ra sức giãy dụa, Đinh Thanh Thanh nghiến răng, giãy dụa, nhưng một mình cô không phải đối thủ của bầy cá này.
Rất nhanh, cô cảm giác được nơi mắt cá chân truyền đến một cái dùi đâm đau nhói
Một con cá ăn thịt người chui qua khe hở của rong biển, cản xé da thịt cô, cắn xé thật mạnh.
Máu từ mắt cá chân chảy ra, ngay lập tức khuếch tán trong dòng nước biển.
Nếm được mùi máu tươi, cá ăn thịt người càng thêm điên cuồng, những con cá sau tiếp bước mà cằn ở trên người cô, cẩu xé đủ kiểu..
Càng ngày càng nhiều da thịt bị lộ ra, càng ngày càng nhiều cá ăn thịt người nghe mùi máu tươi bơi đến, đàn cá đen kịt tràn ngập khiến da đầu Đinh Thanh Thanh tê dại. Lần đầu tiên trong đời, cô có cảm giác sợ hãi rợn cả tóc gáy này.
Cô không để ý tới cơn đau đớn tê liệt trên người này, cố gắng hết sức để vùng lên mặt nước.
Cô chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể chứng kiến nước biển trong suốt, chứng kiến con sóng lấp lánh ánh nắng rực rỡ trên biển.
Thế nhưng toàn bộ cơ thể của cô đều vô cùng đau đớn!
Cô có thể cảm giác được sức mạnh của bản thân đang từng chút từng chút mất đi! Cảm giác được tốc độ của mình càng ngày càng chậm!
Lần này, chẳng lẽ thật sự phải bỏ mạng ở đây hay sao?
Ngay khi Đinh Thanh Thanh gần như tuyệt vọng thì có một vài bóng người lướt nhanh qua mặt nước. Có người nắm lấy tay cô, có người xịt thuốc phía sau lung…
Đinh Thanh Thanh rõ ràng cảm giác được dau đớn trên người đã giảm bớt, có thể là do cô đã đau đến không còn có chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho mấy kia người kéo cô, cổ hết sức đi tới bờ biển.
Cô bị lôi ra mặt nước, bị tiểu hac ẩm bãi cát thời điểm, trên người đồ lặn đã tàn phá không ra dáng tử. Máu hòa với nước chảy tí tách xuống bãi cát, trong nháy mắt khiến hạt cát nhuộm thành màu đó. Sắc mặt cô trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn chút máu
Người vây xem lại càng hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều suy đoán về trải nghiệm dưới biển của cô.