Mục lục
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 500

Tiêu Nhi vội vàng quay lại nhìn theo tầm mắt của anh ta, quả nhiên nhìn thấy một hàng gồm bốn người có cả Đinh Thanh Thanh đang từ cánh rừng khác bên cạnh lại đây.

Bọn họ không phải đi qua đây bằng đường, mà là xuyên qua khu rừng trên những chiếc lá rụng.

Động tác của bọn họ rất nhanh, không tiếng động giống như ma.

Hồng Mẫn vừa rồi chính là trong lúc vô ý nghe được tiếng giòn vang rất nhỏ khi bọn họ giẫm lên cành cây khô.

Rất nhanh, đám người Đinh Thanh Thanh liền dừng lại ở sườn dốc của thung lũng, đứng lại một lúc quan sát.

Một cấp dưới đứng trước mặt bảo vệ Đinh Thanh Thanh, hai người còn lại đứng phía sau, Đinh Thanh Thanh được bảo vệ ở giữa.

Cô ta lấy từ trong túi áo ra một chiếc kính viễn vọng được gấp đặc biệt rồi mở nó ra, sau đó cẩn thận quan sát tình hình trong thung lũng.

Thấu kính của kính viễn vọng vô cùng tối đến nỗi căn bản là không thể nhìn thấy người, nhưng sau khi Đinh Thanh Thanh xoay lại, mặt trên rất nhanh xuất hiện một vài đốm sáng mỏng manh.

Đây là thiết kế đặc biệt để xác định những người nhìn trộm trên thiết bị cảm biến của kính viễn vọng, chẳng những có thể phân biệt mục tiêu chính xác, còn có thể dễ dàng bắn trúng đầu đối phương.

Khóe miệng Đinh Thanh Thanh cong lên ý cười lạnh lùng, chu môi lạnh lùng nhẹ nhàng phun ra một dãy con số: 1, 2, 3… 11.”

Nghe cô khẽ đến nhẹ nhàng, tên vệ sĩ đứng trước mặt cô hạ giọng nói: “Cô chủ, chúng ta chậm rãi chơi đùa với bọn họ, hay là một phát bắn chết luôn?”

Đinh Thanh Thanh buông kính viễn vọng, cùng với ánh mắt tràn đầy sự độc ác lạnh lùng, đôi môi xinh đẹp của cô ta khẽ nâng lên nói: “Tiện nhân họ Tiêu kia vô cùng xảo quyệt, chúng ta không thể chậm rãi chơi đùa với cô ta. Lần này, tuyệt đối không thể để cho cô ta có cơ hội thở, phải một đòn lấy mạng cô ta luôn.”

Nói xong, cô ta nâng kính viễn vọng lên hướng về vị trí có tín hiệu phát ra từ mũ của Tiêu Nhi, sau đó nâng súng trên tay lên.

Đinh Thanh Thanh nhắm vào đúng vị trí đấy, một chút cũng không do dự, trực tiếp bóp cò súng.

Pång.

Tiếng súng dữ dội vang lên làm rung chuyển cả cây cối trong rừng, chim chóc bay loạn khắp nơi.

Hai chiếc mũ đặt song song nhau, trong nháy mắt bản lên, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Trong thung lũng nhỏ dưới núi, tất cả những người khác đang ẩn náu đều vô cùng hoảng sợ. Làm sao lại có âm thanh của súng lazer?

Một tiếng súng này rõ ràng có thể trực tiếp lấy đi tính mạng con người. “Đội xanh đến rồi. Đội xanh đến rồi.”

Không biết là ai đã hô to một tiếng, âm lượng to lớn lập tức đưa mọi người đang trong trạng thái sợ hãi bừng tỉnh.

Bọn họ theo bản năng giơ súng lazer trong tay lên, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó bắt đầu hướng tới những nơi khả nghi mà điên cuồng nổ súng.

Trong lúc nhất thời, súng lazer bắn không ngừng trong thung lũng nhỏ dưới núi “Păng Pằng.” âm thanh không dứt bên tai, khắp nơi hỗn loạn đều là ánh sáng màu đó .

Đinh Thanh Thanh nhìn hành động ngu xuẩn của bọn họ không khác gì một đám ruồi bọ không đầu, nét mặt lộ rõ điệu cười đắc thẳng.

Đàn kiến ngu xuẩn này.

Cô ta cầm kính viễn vọng lên, xác nhận lại vị trí những người còn lại, sau đó khóe môi mim cười giơ súng lên.

Thung lũng nhỏ dưới núi, sau một trận bắn súng kịch liệt nhưng lại không có dấu hiệu đáp trả, Lyon bắt đầu bình tĩnh lại, trầm giọng hô: “Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh. Chúng ta đều là người của cô chủ, cô chủ sẽ không nổ súng với chúng ta.”

Mọi người bán tín bán nghi.

Bọn họ thật sự là người của Đinh Thanh Thanh, nhưng trước khi bắt đầu trò chơi, Đinh Thanh Thanh không hề nói cho bọn họ biết, cô ta sẽ dùng súng thật cỡ lớn. “Yên tâm đi, mục tiêu của tiểu thư không phải chúng ta.”

Lyon nói xong, chậm rãi đứng dậy giơ súng lên, từ vị trí ẩn náu đi ra ngoài.

Nhưng chớp mắt một cái sau khi hắn vừa nói xong, chợt nghe “Pång” một tiếng, một viên đạn cắt ngang qua không khí.

Lyon không dám tin trừng to mắt, sau đó cơ thể chậm rãi lảo đảo ngã về phía sau.

Anh ta nằm ngửa trên mặt đất, đến chết vẫn hoàn toàn không thể tin nổi Đinh Thanh Thanh mà chính mình hao tâm tổn sức lấy lòng, đổi lại anh ta nhận lấy lại là kết quả như này.

Trong chớp mắt những người khác trong đội đỏ vô cùng sửng sốt, tiếp theo liền thi nhau hét lên ầm Ĩ, run rẩy trốn vào nơi ẩn náu, khóc lóc cầu xin tha mạng. “Cô chủ, cô chủ, cầu xin cô tha cho chúng tôi đi.”

“Cô chủ, van xin cô, chúng tôi không làm chuyện gì hết. Chúng tôi nguyện cả đời trung thành với cô.”

Âm thanh cầu xin không dứt bên tai, cộng với sự kích thích của máu tươi.

Đinh Thanh Thanh đắc ý cười ha ha, từ vị trí ẩn náu đi ra.

Cô ta giống như nữ vương của thiên hạ, điên cuồng nhìn xuống những thân hình đang run rẩy dưới thung lũng: “Được, các ngươi đi ra, thoải mái đi ra đây. Quỳ gối dưới chân của tôi, thừa nhận mấy người cả đời này đều là chó của tôi, tôi sẽ bỏ qua cho các người. Ha ha ha.”

Cô ta ghìm súng cười to, điểm sáng màu xanh trên súng không ngừng chuyển động qua lại vị trí của những người đang ẩn náu tại đấy, cô ta trêu đùa bọn họ giống như trêu một con mèo.

Mọi người lại không ngừng kinh hãi, biết vị trí đã bị bại lộ, trốn ở đây nhất định chỉ có chết, đành phải ngoan ngoãn làm theo.

Bọn họ cầm súng giơ cao hai tay, nơm nớp lo sợ đứng dậy, bước ra từ nơi ẩn náu là những tảng đá, hay những bụi cây khuất. “Cô chủ.”

Người đi trước, cố gắng nở nụ cười nịnh nọt trên mặt, nhưng anh ta còn chưa kịp nói lời nào, chợt nghe “Pång” một tiếng. “A.”

Máu bản tung tóe trong không khí khiến những người khác sợ hãi, mọi người sợ tới mức thét lên chói tai, bốn phía chạy như điên.

Có người va vào đá, ngã lăn ra, có người đập vào thân cây, đầu óc choáng váng. “Ha ha ha.”

Đinh Thanh Thanh nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của bọn họ, điên cuồng cười lớn, giơ súng trong tay lên bắn một phát, rồi lại tiếp tục bắn một phát.

Cả thung lũng nhỏ trong núi, trong nháy mắt thành màu máu tươi cùng tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn giống như một cuộc đi săn.

Trong tán cây trên không trung, Tiêu Nhi và Hồng Mẫn nhìn thấy một cảnh cực kỳ bi thảm này, trong mắt họ cùng đồng thời hiện ra tia vô cùng lạnh lùng.

Tiêu Nhi chặt khẩu súng lazer của mình trong tay, cắn chặt răng, khó chịu không cam lòng. Cô rốt cuộc vẫn là xem nhẹ sự tàn nhẫn của Đinh Thanh Thanh. Người phụ nữ này căn bản không phải người. Mà là một con quỷ giết người.

Hồng Mẫn nhắm mắt lại, miễn cưỡng ổn định cảm xúc.

Những người này tuy rằng không có quan hệ hay tình cảm cá nhân nào với anh ta, nhưng khi nhìn những sinh mệnh vô tội lần lượt chết đi trước mắt anh, trong lòng anh ta tràn ngập phẫn nộ. “Hiện tại anh đã biết sự độc ác của người phụ nữ này chưa? Nếu anh không giết cô ta, nhất định cô ta sẽ giết anh.”

Tiêu Nhi nhíu mày, trong lòng nôn nóng: “Tôi biết. súng của chúng ta là giả, căn bản không thể bằn chết cô ta. Hiện tại nếu hành động, ngoại trừ việc để lộ vị trí bản thân ra, thì không hề có ý nghĩa nào khác.”

Hồng Mẫn nhìn cô một cái, không nói gì. Anh ta sờ vào quần áo, lấy từ bên người ra hai cây súng lục, đưa một cây cho Tiêu Nhi.

Tiêu Nhi kinh ngạc nhìn anh ta, nhưng ngay lập tức cô nhẹ nhàng nhận lấy khẩu súng.

Anh ta là Đại vương tử thông minh của nước Thanh Bạch, anh ta không bị Đinh Thanh Thanh tẩy não, lại ở đây sinh sống lâu như vậy, dĩ nhiên sẽ có chuẩn bị đầy đủ.

Hồng Mẫn động tác thành thạo, không để phát ra một tiếng động nào khi cải trang súng lục thành súng lazer.

Anh ta vừa cải trang, vừa hạ giọng nói với Tiêu Nhi: “Mỗi khẩu súng lục này chỉ có 10 viên đạn, nhất định cần đến sự trợ giúp của cô, chúng ta phải chắc chắn bắn chuẩn xác, bảo đảm gây đòn chí mạng, mới có thể xử lý toàn bộ bọn họ.”

Trên thân báng súng, vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh.

Tiêu Nhi bỗng nhiên hiểu được Hồng Liệt mới là Đại vương tử giả, vì sao một hội như vậy mà không khống chế được.

Người thật sự chính là Hồng Mẫn. Chính là người vừa có sự dung cảm vừa có mưu kế, được tín nhiệm và là người được phó thác việc thừa kế vương vị.

Cô ngắm súng, thấp giọng đùa giỡn: “Khả năng bắn súng của tôi, anh cũng đã nhìn qua, cho nên còn phải dựa nhiều vào sự cố gắng của anh.”

Hồng Mẫn liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Cô thật sự nghĩ tôi cũng giống như người phụ nữ ngu xuẩn kia, trong mắt chỉ có con số? Mỗi một phát súng của cô đều so với một cây súng phía trước chỉ nhiều hơn 0.01 lượt bắn, căn bản là chỉ na ná nhau, cô đang sỉ nhục chỉ số thông minh của cô ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK