Mục lục
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 239

Ban đêm, biệt thự Cấm Ho Loan.

Trong thư phòng ánh đèn sáng rực.

Ôn Thục Nhi đang lật xem báo cáo công viec do Ada gửi

Cánh cửa được đẩy ra, Hồng Liệt bưng một cốc sữa nóng tới. bước vào.

Sợ làm phiền Ôn Thục Nhi, anh đặc biệt đặt xuống thật nhẹ. Ôn Thục Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ấy, lập tức bó qua công việc, đứng dậy đi qua nghênh đón: “Hồng Liệt, sau này anh đừng vì em mà làm những việc như thế này, anh là hoàng tử, nhất định phải nhớ rõ thân phận của mình.”

Hồng Liệt nhướng mày, giọng điệu trẻ con nói: “Nhưng anh cũng là chồng hợp pháp của em” Anh thường dùng giọng điệu thoải mái này để kéo ngắn khoảng cách giữa họ.

Ôn Thục Nhi cười bất đắc đĩ: “Em đã tìm được bảo mẫu rồi, ngày mai sẽ đến. Xin lỗi, lần này về nước cứ vội vội vàng vàng, đặc biệt là cuộc sống thường ngày không chuẩn bị đủ tốt, khiến cho mọi người phải vất vả rồi.”

Anh biết rằng ngay từ đầu, cô đã không có ý định đưa bọn họ cùng trở về.

Hồng Liệt đặt cốc sữa xuống, thản nhiên cầm lấy tay cô: “Nhìn xem, Em lại nói những lời ngốc nghếch rồi.”

Anh cười nhẹ, tiếp tục nói một cách nghiêm túc: “Thục Nhi, giữa chúng ta thật sự không cần khách sáo như thế này.” Bàn tay mang theo cảm giác thô ráp, dày rộng ấm áp, liên tục không ngừng truyền vào tim cô sự ấm áp, giống như sự quan tâm và chăm sóc mọi lúc mọi nơi của người đàn ông này.

Ôn Thục Nhi cảm động gật đầu: “Được, sau này em sẽ cố gắng kiểm soát.”

Mặc dù biết rằng cô sẽ không thể làm được, nhưng Hồng Liệt vẫn vui vẻ, ít nhất cô đã coi trọng mong muốn của anh, cố gắng thay đổi. Như này không phải là đã rất tốt rồi sao?

Anh siết chặt tay cô một lần rồi mới buông lỏng. Đi qua, đóng cửa lại.

Ôn Thục Nhi nhìn thấy hành động này liền biết anh có việc muốn nói.

Nhưng Hồng Liệt mấp máy môi mấy lần lại không có lên tiếng.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, dịu dàng động viên: “Không sao đâu, ở đây chỉ có hai chúng ta, anh có nói gì cũng không sao.”

Hồng Liệt thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Thục Nhi, anh Hoắc mà chúng ta gặp ở công viên hôm nay là cha ruột của Vân Thiên, đúng không?

Ôn Thục Nhi giật mình.

Hóa ra hôm nay mọi việc ở công viên anh ấy đều nhìn thấy cả.

Nhìn thấy cô như vậy, Hồng Liệt biết rằng mình đã đoán đúng rồi. Anh mím môi: “Em không định nói cho anh ấy chuyện của Vân Thiên sao?” Ánh mắt anh ấy lấp lánh, nhưng lại không hề mang theo ý chất vấn, ngược lại biểu lộ vẻ vô cùng quan tâm.

Ôn Thục Nhi nhìn xuống, lắc lắc đầu.

Hồng Liệt cau mày lo lắng: “Như vậy liệu có phải là quá bất công với anh ấy?”

Không có gì bất công hết, từ giây phút anh lựa chọn từ bỏ, giữa cô và anh đã không còn chút liên hệ nào!

Ôn Thục Nhi hạ quyết tâm, khi ngẩng đầu lên vẻ mặt trở lại như bình thường, kiên quyết nói: “Em sẽ không chủ động nói cho anh ấy biết, nhưng nếu anh ấy biết thì cũng không sao cả. Bởi vì dù sao, bây giờ em là mẹ của đứa trẻ và anh là cha của %3D đứa trẻ. Tất nhiên, trừ khi anh không cần Vân Thiên. ”

Hồng Liệt trong lòng thả lỏng, vội vàng xua tay: “Không, không, làm sao có thể? Anh làm sao có thể không cần Vân Thiên? Nếu anh dám không cần nó, lúc trở về mẹ nhất định sẽ cắt anh ra thành tám mảnh?”

Anh giả bộ thoải mái cười, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, đẩy tất cả tình cảm của anh dành cho hai người đến sau lưng hoàng hậu.

Anh không nghĩ, cũng không muốn tạo áp lực cho người phụ nữ anh yêu. Trong lòng Ôn Thục Nhi ấm áp, vành mắt hơi đỏ: “Hồng

Liệt, cám ơn anh! Em thực xin lỗi..”

Xin lỗi vì cô đã chịu qua tổn thương, chưa chuẩn bị tốt, vì vậy cứ một mực không thể chính thức tiếp nhận anh ấy, khiến anh ấy phải thừa nhận danh phận và áp lực “có lẽ có”.

Hồng Liệt không đợi Ôn Thục Nhi nói ra những lời này, liền vội vàng ngắt lời: “Không, Thục Nhi, em không cần cảm ơn anh, cũng không cần xin lỗi! Bởi vì người thật sự nên nói lời xin lỗi là anh!”

Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng: “Là anh không xuất hiện sớm hơn, sớm gặp được em, khiến em phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Bất kể trước đây ai đã làm tổn thương em và bằng cách nào, đều xin em hãy tin rằng sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho em. Dùng thật nhiều yêu thương để bù đắp vết thương trong lòng em, cho đến khi em lành lại, cho đến khi em nguyện ý thực sự chấp nhận anh.

Anh mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Thục Nhi, em tin anh, anh nhất định làm được.”

Nhưng, em sợ em không thể làm được!

Ôn Thục Nhi nhắm mắt lại, đè nén đau xót trong lòng, vươn tay vỗ nhẹ vào lưng anh hai cái: “Được rồi, đã muộn rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi.”

Cô không dấu vết đẩy anh ra, cười nhẹ: “Em còn có chút việc, không xong thì đêm nay lại phải thức khuya.”

Hồng Liệt đau lòng, hàng mi rũ xuống: “Vậy được rồi! Em mau làm cho xong, nếu không xong thì sáng mai dậy lại làm. Dù sao cũng cố gắng đừng thức khuya, được không?” “Được.” Ôn Thục Nhi dịu dàng gật đầu.

Hồng Liệt lưu luyến không rời quay người, bước lên hai bước rồi đột nhiên quay đầu nói: “Đúng rồi, anh đã sắp xếp tốt việc cho Vân Thiên đi nhà trẻ rồi. Dù sao thì cũng chỉ là tạm thời đi học vài tháng hoặc một hoặc hai năm, nên anh đã chọn chỗ gần nhà nhất.”

Ôn Thục Nhi khẽ giật mình: “Hôm nay chúng ta mới chuyển tới đây, anh làm sao liên hệ được?”

Hồng Liệt cười đắc ý: “Anh đi tìm quản gia! Ông ấy cho anh số điện thoại. Sau khi anh liên hệ, nhà trẻ trực tiếp cho anh VR để xem môi trường học tập. Anh cảm thấy cũng ổn nên đã quyết định luôn. Những gì em nói lúc trước không sai, nước Mỹ là một nước lớn, mọi thứ đều mới, nhanh chóng và thuận tiện. Anh dừng lại một chút, rồi nói: “Thục Nhi, anh không thể giúp em những vấn đề liên quan đến công việc. Nhưng những 11 việc nhỏ thế này em cứ yên tâm giao cho anh, anh sẽ cố gắng hết sức giải quyết tốt.”

Ôn Thục Nhi trong vô thức muốn nói “cảm ơn”, những nhớ đến trước đó đã hứa sẽ không khách sáo nữa liền nhếch môi nói: “Được, vậy sau này, anh phải vất vả rồi!”

Cuối cùng, không phải lại là cảm ơn nữa.

Hồng Liệt hài lòng, vui vẻ gật đầu: “Được. Vậy anh không quấy rầy em nữa, em làm việc rồi nghỉ ngơi sớm đi.”

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, Ôn Thục Nhi thầm thở ra một hơi.

Ngày hôm sau.

Trong văn phòng Chủ tịch của tập đoàn nhà Họ Hoc.

Ngô Đức Cường đưa máy tính bảng trong tay cho người đàn ông ở trước mặt: “Cậu ba, tôi đã xác minh qua, một nhà ba người mà anh gặp ở công viên hôm qua đúng là mợ ba cùng chồng và con hiện tại của mợ ấy.” “Hử?” Người đàn ông từ từ ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Ngô Đức Cường một cái, cái nhìn lạnh băng như dao, Ngô Đức Cường nhanh chóng tự tát vào miệng mình hai cái, đổi lời: “Ba người hôm qua cậu gặp ở công viên, là, là Ôn tổng của tập đoàn TN cùng người nhà và con trai trong tin đồn! Trong tin đồn! Trong tin đồn!”

Điều quan trọng, phải nói lại ba lần!

Người đàn ông lúc này mới thu lại ánh mắt và tiếp lấy chiếc máy tính bảng. Trên màn hình máy tính bảng là thông tin của Ôn Thục Nhi ở Việt Nam mà Ngô Đức Cường đã mua qua web đen.

Người đàn ông tiện tay lướt hai cái liền ném máy tính bảng xuống bàn.

Anh dựa lưng vào ghế, môi mỏng khẽ động, lạnh lùng giương lên: “Là con của ai, cái này cũng không nhất định!” “Hả?” Nguyễn Đức Cường sững sờ mất hai giây, ngay lập tức liền phản ứng lại.

Chẳng lẽ đây là cậu chủ nhỏ?

Trong mắt lập tức lóe lên tia sáng, hưng phấn nói: “Đã hiểu, tôi lập tức đi điều tra.”

Ngô Đức Cường cầm máy tính bảng bước nhanh ra khỏi văn phòng chủ tịch.

Trời ơi, nếu đứa trẻ này thực sự là con của cậu ba và mợ ba, vậy thì bọn họ sẽ còn có hy vọng quay lại với nhau.

Nếu cụ bà biết tin chắc sẽ mừng lắm đây.

Hắn phải nhanh chóng xác minh tin tức này.

Nhìn bóng lưng của Ngô Đức Cường, tâm tình cũng bất giác tốt lên. Sau khi cánh cửa đóng lại, anh mới tiếp tục cầm văn kiện trên bàn lên.

Mới nhìn được vài cái, cánh cửa văn phòng lại bị gõ nhẹ.

Người đàn ông cau mày, giọng nói lạnh lùng: “Vào đi.” Ngoài cửa, Trần Phi Nhi vuốt vuốt mái tóc xoăn màu hạt dẻ và vuốt phẳng lại chiếc váy dài màu trắng mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. “Kiến Phong. Cô ta cười dịu dàng, thanh âm nhu mềm cất tiếng.

Bàn tay cầm bút của Hoắc Kiến Phong dừng lại, nhướng mi bình tĩnh liếc nhìn cô ta: “Có chuyện gì?” Trần Phi Nhi nhanh chóng đưa tạp chí trong tay đến trước mặt Hoắc Kiến Phong: “Kiến Phong, những gì viết trên tạp chí là thật sao?”

Trên bìa trang nhất đăng tải thông tin Tập đoàn nhà họ Hoắc sắp hợp tác với Tập đoàn TN.

Tiêu đề viết: Tổ chức nghiên cứu và phát triển vắc xin hàng đầu của nước ngoài và xí nghiệp có uy tín lâu năm đã liên kết hợp tác, cơ cấu thị trường vắc xin có thể sẽ thay đổi hoàn toàn trong vài năm tới.

Ở góc độ kinh doanh mà nói, sự hợp tác này bất luận là với TN hay nhà họ Hoắc đều là sự lựa chọn tốt nhất.

Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt đáp: “Ừ”

Trần Phi Nhi lộ vẻ vui mừng, lập tức vội vã hỏi: “Bên trên đó viết Tiểu tổng của TN là cô Ôn, cũng là thật sao? Cô Ôn thật sự vẫn còn sống?”

Hoắc Kiến Phong không nói chuyện, đôi mắt nhìn vào cô ta tăng thêm hai phần lạnh lẽo.

Tim của Trần Phi Nhi nhảy lên, nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ nụ cười vui vẻ, nói: “Kiến Phong, nếu như là vậy thì thật tốt quá. Dù em và cô Ôn, ồ không, bây giờ nên gọi cô ấy là cô Tiểu. Mặc dù bọn em mới gặp nhau vài lần nhưng em vẫn nhớ cô ấy là một người rất tốt! Nhiệt tình, lương thiện và luôn biết nghĩ cho người khác.

Hoắc Kiến Phong siết chặt chiếc bút bi trong tay, trên trang văn kiện tạo thành những vết hằn thật sâu dưới ngón tay.

Cô quả thực rất tốt, tốt đến mức luôn nghĩ đến chuyện chắp tay nhường anh cho người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK