Chương 494
Tiêu Nhi nhíu mày, hừ một tiếng: “Người mà tôi hận nhất trên đời chính là người bố súc vật kia của tôi. Cô chơi vui như vậy, sao tôi có thể nhẫn tâm để cô thay vai trò của ông ta được chứ? Yên tâm, tôi sẽ không cho cô cơ hội đó đâu.”
Cô dừng lại một chút, rồi lại nhàn nhạt nhắc nhở: “Ồ, đúng rồi, thi đấu ngày mai có thể có trận đấu cuối của chúng ta rồi đấy. Nếu như tôi thắng, thì thi đấu có thể kết thúc rồi đúng không. Cho nên hôm nay cô nhất định phải lên kế hoạch cho tốt đấy, đỡ phải có cơ hội thi trận thứ năm.”
“Ha ha ha.”
Tiêu Nhi cố ý cười lớn, lên xe rời đi.
Đinh Thanh Thanh tức giận, hai tay nắm chặt, cả người đều khẽ run rẩy.
Nhóm người hóng chuyện nhìn thấy tình hình này, thì biết ma vương hỗn thể này sắp muốn tìm người trút giận, vội vàng kéo nhau, cung kính chào tạm biệt rời đi.
Rất nhanh, đám người đã giải tán chỉ còn lại một một số đàn em phụ trách tổ chức cuộc thi và Dịch Tiểu Phi.
Đinh Thanh Thanh trực tiếp kéo chiếc thắt lưng đình tán trên eo xuống, đánh như mưa trút nước vào người mấy tên vệ sĩ kia. “Phế vật. Tất cả đều là phế vật. Có chút chuyện này mà cũng làm không xong, tôi còn cần các người làm gì nữa.” Đinh Thanh Thanh tức giận hét lên, đồng thời đánh từng cái một lên người bọn họ.
Tiếng quất vang lên khiến người nào nghe thấy đều tê dại hết da đầu. “Tại sao các người lại không thả toàn bộ rắn được hoặc toàn bộ rắn cái?”
“Có phải trong lòng các người muốn tôi khó xử đúng không?”
Đinh Thanh Thanh chất vấn từng câu một, thắt lưng cũng lần lượt rơi xuống người bọn họ.
Chẳng mấy chốc mấy người đàn ông cường tráng đã bị đánh đến nỗi tróc da nát thịt, ôm đầu cầu xin tha mạng: “Cô chủ tha mạng, chúng tôi thật sự không biết phân loại đực cái của loại rắn này.”
“Đúng vậy, cô chủ, lúc đầu ai cũng không ngờ sẽ có loại tính toán này.”
“Cô chủ tha mạng.”
Thân thể Đinh Thanh Thanh còn chưa khỏi, đánh mấy cái cũng không còn sức lực nữa, tùy ý ném thắt lưng trên tay đi: “Cái này không biết, cái kia cũng không biết, các người còn sống trên đời này làm gì nữa chứ? Sao không chết hết đi.”
Cô ta hét xong, ôm ngực thở hổn hển.
Dịch Tiểu Phi vội vàng bước tới, nhẹ nhàng khuyên giải cô ta: “Bạn yêu, cậu đừng tức giận như thế nữa, cẩn thận sức khỏe. Thật ra chuyện này, cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ được, thật sự là Tiêu Nhi kia quá xảo quyệt rồi. Hay là chúng ta không thi với chị ta nữa. Tớ thấy trình độ của chị ta không được bao nhiêu, nhưng lại rất càn quấy, cậu mà tiếp tục đấu với chị ta chỉ càng tức giận thêm thôi.”
Cô ấy nhẹ nhàng khoác vai Đinh Thanh Thanh: “Cậu yên tâm. Dù sao tớ nói cái gì cũng sẽ không rời khỏi nơi này đâu, tớ chỉ muốn luôn ở bên cạnh cậu như thế này là đủ rồi.”
Đinh Thanh Thanh liếc sang, nhìn gương mặt luôn thuận theo của Dịch Tiểu Phi, trong lòng vô cớ bùng lên một trận tức giận.
Cô ta vung tay tát mạnh vào mặt Dịch Tiểu Phi, quát: “Đồ để tiện. Chỗ này không có chỗ để mày nói. Nếu không phải vì mày, thì sao tao lại thi với chị ta chứ? Sao lại để chị ta sỉ nhục thế này chứ?”
Dịch Tiểu Phi không hề có phòng bị gì, bị tát mạnh một cái, khóe lập tức có vị máu.
Cô ấy tủi nhục ôm má, không dám nói thêm một lời nào nữa.
Đinh Thanh Thanh vẫn cảm thấy chưa hết giận, cô ta chống nạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Trận thi đấu ngày mai, tôi nhất định sẽ không thua, tôi nhất định sẽ trả tất cả những nhục nhã hôm nay tôi phải gánh chịu, lại cho đồ để tiện kia.”
Tên đàn em cách Đinh Thanh Thanh gần nhất, cũng vừa đi đánh ác nhất, ôm mặt phối hợp theo: “Đúng, trận đấu ngày mai, chúng ta nhất định sẽ không thể thua.” Hai mắt anh ta xoay tròn, dường như đang suy tính gì đó, đột nhiên lại gần tai Đinh Thanh Thanh, nói nhỏ: “Cô chủ, chúng ta có thể.”
Đinh Thanh Thanh nghe xong, sự tức giận trên mặt cũng dần dần biến mất, sau đó vỗ tay cười to: “Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra chuyện này chứ. Ha ha ha ha, tiếp theo chúng ta cứ làm như vậy đi.”
Dịch Tiểu Phi chau mày, cô ấy cố gắng hết sức nghiêng cơ thể qua để nghe, nhưng không nghe được cái gì cả.
Có thể khiến Đinh Thanh Thanh có thái độ vui vẻ như vậy, nhất định sẽ là một tin tức bất lợi cho Tiêu Nhi.
Xem ra, trận thi đấu ngày mai nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm, cô phải tìm cơ hội nhắc nhở Tiêu Nhi mới được.
Tối, trong phòng làm việc của cơ sở quan trọng. Hoắc Kiến Phong đang kiểm tra dữ liệu trong máy tính, đột nhiên, “rầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Tiếng bước chân đều đặn có lực và giọng nói của Kenny Đinh vang lên: “Anh Phong, anh thật là có cách. Người của chúng ta ở tập đoàn Hùng Ưng chi nhánh khu vực Bắc Âu, đã lần theo manh mối mà anh cung cấp, quả nhiên tìm được một số vật liệu đã được cấp bằng sáng chế. Bây giờ bọn họ đang trên đường đàm phán, tôi tin rất nhanh sẽ có tin tức tốt được truyền đến.”
Hoắc Kiến Phong bất động thanh sắc đổi màn hình máy tính, đứng dậy chào hỏi: “Đây thật là một tin tốt. Có điều anh Kenny, tôi nghĩ tôi có một điểm cần nhắc nhở anh, điều mà những người đó quan tâm có thể không phải là tiền bạc. Có thể nói, dùng tiền có lẽ rất khó để mua được đồ của bọn họ.”
“Yên tâm, tôi hiểu rồi.”
Kenny Đinh cười, khí phách vỗ vai anh: “Tôi rất có kinh nghiệm về phương diện này đấy. Cho dù bọn họ có cần cái gì, dựa vào thực lực của tập đoàn Hùng Ưng chúng tôi, tôi đều có thể làm bọn họ hài lòng.”
Anh ta hơi nâng cằm lên, vẻ mặt không thể kiềm chế được hưng phấn: “Tóm lại anh không cần lo lắng về vật liệu nữa, tôi nhất định sẽ xử lý thỏa đáng. Anh chỉ cần nghiên cứu hệ thống, mở cửa sẵn, giữ chìa khóa tốt là được. Một khi vật liệu về đến, chúng ta có phải có thể đẩy nhanh tiến độ, khiến toàn bộ dự án này được hoàn thiện trong thời gian ngắn nhất không?”
Hoắc Kiến Phong vững vàng nói: “Nếu như có vật liệu thích hợp, chắc là có thể.”
“Ha ha ha, quá tốt rồi. Quá tốt rồi.” Kenny Đinh kích động cười lớn, ánh mắt tràn đầy hào hứng. Anh ta sắp được thực hiện kế hoạch của mình, trở thành người làm chủ thế giới này. Cho dù là nguyên thủ quốc gia hay là người giàu có nhất các nước thì bọn họ cũng đều phải gối cúi đầu dưới chân anh ta thôi.
Hoắc Kiến Phong nhìn dáng vẻ điên cuồng của anh ta, trong đáy mắt lóe lên tia lạnh lùng, nhưng lại khách khí nói: “Anh Kenny, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết anh có thể đáp ứng được không?”
Tâm trạng của Kenny Đinh đang tốt, phất tay: “Anh Phong, không thành vấn đề gì cả, bây giờ anh là người có công lớn nhất, chỉ cần tôi có thể làm được, đều sẽ làm anh mãn nguyện.”
“Vậy tôi thay vợ tôi cảm ơn anh trước.”
Hoắc Kiến Phong hơi nghiêng người, sau đó mới giải thích nói: “Chúng tôi cũng đã xa nhà một thời gian rồi, vợ tôi có chút nhớ người nhà và con cái. Tôi muốn để cô ấy gặp được bọn họ thông qua hệ thống này. Chỉ cần nhìn bọn họ từ xa là được rồi.”
“Chỉ là chuyện nhỏ, không vấn đề gì.”
Kenny Đinh sảng khoái đồng ý, lập tức hướng ra ngoài hét lớn: “Ward, cậu lập tức cử người đi đón cô Nhi đến đây.”
“Vâng, ông chủ.”
Giọng nói cung kính của một người đàn ông từ ngoài cửa truyền vào, sau đó là hàng loạt tiếng bước chân nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu, Tiêu Nhi được đưa đến đây.
Cô mặc một bộ đồ bảo hộ ba lớp, vũ trang đầy đủ, nhìn ra ngoài bằng cặp kính dày. Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, cô hào hứng chạy tới: “Phong, đây là nơi anh làm việc sao, ngầu quá.” Thấy ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ chưa được nhìn xa trông rộng của cô, trong lòng Kenny Đinh âm thầm cười nhạo, nhưng trên mặt lại tỏ ra ôn hòa và lịch sự nói: “Cô Nhi, thế nào? Hoàn cảnh ở đây, không thiệt cho chồng cô chứ?”
Tiêu Nhi gật đầu như gà mổ thóc: “Ừ ừ ừ, vô cùng cao cấp, rất hợp với thân phận của Phong nhà chúng tôi.”
Hoắc Kiến Phong yêu chiều vỗ đầu cô: “Nghịch ngợm, trước mặt anh Đinh mà dám nói đến chuyện thân phận sao, đợi sau khi dự án này được thực hiện, anh Đinh sẽ trở thành người cao quý nhất trên đời này rồi.”
Đối với lời thổi phồng này, vô cùng hữu dụng với Kenny Đinh.
Anh ta tràn đầy vui sướng, giả vờ khiêm tốn nói: “Anh Phong khách khí rồi, đây đều là sự đóng góp của mọi người, đặc biệt là sự hy sinh và đóng góp của hai vợ chồng anh.”