Mục lục
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 347

Hoắc Tuấn Nghĩa vội vàng dụi mắt, tươi cười đáp: “Không, không sao, hình như có hạt bụi bay vào mắt. Tôi, tôi đi xem xem thế nào.”

Dứt lời, anh ta không đợi dì Mẫn nói thêm đã bịt mắt chạy vội đi.

Lúc lâu sau, bả cụ Hoắc mới thả Vân Thiên ra nhưng vẫn lưu luyến không rời, dặn dò: “Hoắc Minh, thông báo cho ông bà chủ kết thúc chuyến du lịch, trở về ngay lập tức. Công ty xảy ra chuyện không màng đến đã đành, bây giờ cháu nội về rồi cũng không quan tâm à?”

Hoắc Minh đứng cùng đám người giúp việc ở vòng ngoài chiếc bàn, nghe thấy vậy kính cẩn lên tiếng: “Vâng. Tôi sẽ lập tức đi làm.” Sắp xếp xong những việc vụn vặt, bà cụ Hoắc lại tập trung vào Vân Thiên.

Bà cụ năm đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của cậu, tít mắt cười bảo: “Vừa rồi cháu chế mấy món mà bác hai gắp phải không? Giờ bác đi rồi, cháu mau ăn cơm đi!”

Vân Thiên hơi ngây ra, rồi khóe miệng hơi nhếch lên, ngoan ngoãn bảo: “Cháu cảm ơn bà cố.

Mặc dù bà cố không nhìn thấy nhưng cậu vẫn kính cẩn khom người rồi mới quay lại vị trí của mình, bắt đầu bởi cơm trong bát. Cậu ngồi thẳng lưng, từng hành động cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái và được nuôi dạy tốt.

Dì Mẫn nhìn cậu, mắt cũng nóng dần lên: “Tính tình cậu Vân Thiên đúng là giống y hệt cậu ba. Tôi nhớ khi cậu ba còn nhỏ, có lần bất đồng quan điểm với cậu hai, cũng mặc cho bụng đói sôi lên sùng sục vẫn ngang bướng nhất quyết không chịu ăn cơm đã bỏ đi. Sau đó, cụ lo lắng sai người mang đồ ăn tới. Cả một hộp đầy đồ ăn mà cậu ba không chừa lại miếng nào, ăn sạch sẽ hết”

Đôi mắt mờ mịt của bà cụ Hoặc cong cong, nhìn về xa xăm “Phải! Cái tính của nó, từ nhỏ đã ương bướng, cứng đầu như con trâu, là đứa cứng nhắc. Bất kể là lời nói gì, chuyện gì cũng giữ rịt trong lòng, Cho đến khi gặp được cái Nhi, tính tình của nó mới từ từ giãn ra, dịu đi. Cũng không biết là tại số phận nó không tốt, hay số phận của cái Nhi không tốt mà đang yên đang lành, rõ ràng hai đứa nó mỗi lúc một gần nhau hơn, thế mà một biến cố xảy ra, rốt cuộc lại thành ra như ngày hôm nay. “Ôi!” Bà cụ Hoắc thở dài thườn thượt, giọng nói yếu dần.

Tay Vân Thiên cầm miếng cánh gà dừng lại, bất giác ghé người về phía bà cụ.

Một lúc lâu thấy bà cụ không nói gì thêm, cậu mới vùi đầu tiếp tục ăn.

Vùng ngoại ô.

Biệt thự kiểu Gothic rợp bóng cây xanh. Dưới màn đêm che phủ trông càng ghê rợn.

Trong biệt thự, ánh đèn mờ ảo hắt lên những bức tranh treo tường và đồ trang trí cổ ở hành lang. Tống Phi Phi bưng một khay thức ăn nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc.

Cửa phòng mở ra, trong căn phòng rèm che kín chỉ có một ngọn đèn vàng trên giá sách phản chiếu lại bóng người đang quay lưng lại sau chiếc bàn làm việc.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn, như một bức tượng điêu khắc im lim, vô hồn.

Theo bản năng, Tổng Phi Phi khiếp đảm, nhưng lại không thể không lấy hết can đảm bước tới, dịu dàng, ân cần cất tiếng hỏi: “Boss, cả ngày nay anh đã không ăn gì rồi, hãy ăn chút gì đó nhé?”

Hai tay cô ta bưng khay đồ ăn, khom người dè dặt đưa đến trước mặt ông ta: “Anh xem, toàn là những món anh thích ăn” “Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn!”

Người đàn ông vung tay thô lỗ, hất tung chiếc khay.

Anh ta ngoái lại liếc nhìn Tống Phi Phi, để lộ khuôn mặt gớm ghiếc nửa thiên thần nửa quỷ dữ.

Cơm canh nóng hổi bắn vào tay Tống Phi Phi, dao nĩa dùng để cắt xương cứa lên mu bàn tay trắng nõn nà của cô ta, chốc lát máu đã chảy đầm đìa. Cô ta đau đớn khẽ rên lên, rồi vội vàng rụt tay lại, rối rít xin lỗi: “Tôi xin lỗi, Boss, tôi xin lỗi!” “Ngu ngốc, toàn bọn ngu ngốc!”

Người đàn ông vẫn chưa hả giận, gằn giọng mắng nhiếc: “Bỏ công sức giăng bẫy bấy lâu, đến cuối cùng chỉ nhận về một công ty ma. “Cả đám tự xưng là yêu ma quỷ quái thành tinh thế mà lại bị một đứa nhóc bốn năm tuổi đùa bỡn, tôi cần các người làm gì?”

Tống Phi Phi bịt vết thương trên tay, run rẩy sợ hãi đáp lời: “Boss, anh đừng nóng giận! Có thể thằng bé đó chỉ là thủ thuật che mắt, chắc kẻ thực sự đứng sau là Hoắc Kiến Phong. Anh ta luôn luôn thông minh, chắc chắn là đã nhận ra từ trước nên âm thầm đề phòng chúng ta!”

Chiếc xe lăn của người đàn ông chuyển động, ánh mắt sâu hoằm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ta, khẽ cười thành tiếng: “Hờ, hiếm thấy, lần này cô lại bào chữa cho anh ta cơ đấy.” Sau hành động của người đàn ông, chiếc đèn vàng trên bàn đã chiếu sáng được cả mặt anh ta.

Trên mặt anh ta, một nửa chẳng chịt những vết sẹo đỏ gớm ghiếc, một nửa vẫn khôi ngô như lúc ban đầu.

Làn da trắng trẻo khỏe khoắn, đôi mắt hoa đào hẹp dài nheo lại làm người ta ớn lạnh.

Đó chính là Hoắc Tuấn Tú đã mất tích nhiều năm. Tuy Tống Phi Phi đã nhìn khuôn mặt này vô số lần nhưng cô ta vẫn khiếp sợ không dám nhìn thẳng.

Cô ta chột dạ cúi gắm, hốt hoảng nói: “Trước đây tại tôi ngu ngốc, thiếu hiểu biết, phụ lòng tin của Boss! Sau này tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc nữa.”

Hoắc Tuấn Tú nhướn mày, dịu giọng lại: “Biết sai có thể sửa chữa là điều đáng mừng! Tôi đã cho người điều tra, xem xem rốt cuộc Hoắc Kiến Phong có tài cán gì, và có thể chuyển tài sản của nhà họ Hoắc đi đâu được.” Tổng Phi Phi thầm thở phào, giọng nói ấm áp: “Tôi đã điều tra được, dưới tên anh ta không có bất cứ thứ gì. Mấy năm nay mối hợp tác làm ăn lớn nhất của công ty là giao dịch với tập đoàn TN của Tiêu Nhi. Nhưng thời gian có hơi bất hợp lý.”

Hoắc Tuấn Tú dựa lưng vào ghế, đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ lạnh lùng nham hiểm: “Cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra thôi. Bất kể anh ta giấu kĩ đến mấy chắc chắn tôi sẽ điều tra ra được”

Anh ta lạnh lùng nhìn Tống Phi Phi, căn dặn: “Cô điều tra đứa bé đó, xem rốt cuộc lai lịch nó thể nào mà bà cụ có thể để cho nó cai quản công ty, chắc không chỉ đơn giản là một con rối thôi đâu” “Rõ. Tôi lập tức làm ngay!”

Tổng Phi Phi không dám nấn ná lại thêm một giân, nhanh nhẹn quay người rời đi. “Khoan đã.”

Phía sau lưng, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, Tổng Phi Nhi run run.

Cô ta cố gắng lấy bình tĩnh, quay lại kính cẩn nói: “Boss còn dặn dò gì thêm ạ?”

Hoắc Tuấn Tú ngoắc tay.

Tống Phi Phi gồng mình bước tới vài bước. “Tay cô sao rồi?”

Anh ta với tay cầm lấy kiểm tra, Tống Phi Phi vội vàng giấu tay ra sau lưng: “Không, không sao.” “Đưa đây.” Hoắc Tuấn Tú lạnh lùng nghiêm giọng quát, giật lấy tay cô ta.

Trên mu bàn tay nõn nà là một vết thương mới dài bằng ngón tay út, còn đang rỉ máu.

Tống Phi Phi đau đớn khẽ rùng mình co người lại. Hoắc Tuấn Tú nheo mắt, lạnh lùng cất tiếng gọi: “Người đâu, mang hộp y tế đến đây.” Rất nhanh, người giúp việc đã đưa hộp y tế đến.

Hoắc Tuấn Tú phẩy tay ra hiệu cho người làm lui ra ngoài, đích thân mở hộp y tế, lấy lọ thuốc sát trùng và băng gạc ra bằng bó cho Tống Phi Phi. Tống Phi Phi ngồi xuống, phối hợp với động tác gọn gàng chậm rãi của người đàn ông, lòng đầy hoảng hốt: “Cảm ơn. Cảm ơn Boss!”

Khóe môi anh ta khẽ cong lên, nửa khuôn mặt chưa bị hủy hoại vẫn dịu dàng ấm áp như xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK