Chương 709
Gió đêm lướt nhẹ qua gian phòng, tâm trạng bức bởi của Tiêu Nhi dẫn bình tĩnh lại.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, nói: “Đúng rồi, muộn thế này rồi anh mới gọi điện cho em, có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không? Tình hình tại của anh ở bên đó thế nào rồi? Lúc nào thì anh có thể trở ve?”
Hoắc Kiến Phong nhìn bà cụ một cái, sau đó ép nhỏ giọng xuống: “Anh không sao, chỉ định gọi cho em để hồi tình hình của mẹ một chút thôi. Em yên tâm, anh nhất định sẽ nhanh chóng trở về
Tiêu Nhi cau mày, nói thật nhỏ: “Vậy trên đường về anh nhớ để ý nhé, Vân Thiên dẫn Lucy đi theo tìm anh đó. Thằng bé để thư lại rồi bỏ nhà trốn đi rồi. Lúc bạn em phát hiện ra muốn đi ngăn cản nó thì không kịp nữa rồi
Hoắc Kiến Phong nhăn mày lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, thắng bé thông minh mà! Anh sẽ để ý đi tìm nó, em không cần lo lắng, cứ chăm sóc thật tốt 1/2 cho bệnh nhân đi, bản thân mình cũng phải để ý nghĩ ngợi biết chưa?
Tiêu Nhi nghe thấy anh nói như vậy, biết cuộc điện thoại này sẽ kết thúc tại đây, cô đáp: “Em biết rồi, anh cũng thể nhé.”
“Ừ” Hoắc Kiến Phong buồn buồn nói một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Ánh mắt bà cụ rất bình thản nhìn thẳng vào anh, như đã tính trước được tất cả: “Dạ Thần, bà không muốn uy hiếp cháu đâu. Nhưng mà với tình hình của mẹ nuôi cháu bây giờ thì cô ta chỉ có thể cầm cự được ba ngày nữa thôi, đây là sự thật.
Mặc dù thuốc của dòng họ không thể giúp cô ta hoàn toàn khôi phục được nhưng ít ra có thể bảo vệ được sinh mệnh của cô ta, giúp cô ta có thể sống và sinh hoạt được như người bình thường.
Nếu như cháu còn kéo dài thêm, thi các cơ quan của mẹ nuôi cháu sẽ phải chịu tổn thương rất lớn, khả năng khôi phục cũng càng ngày càng nhỏ.
Rốt cuộc thì cháu chọn cô ta hay chọn con bé Tiêu Nhi kia, cháu cử tự cân nhắc đi. Nhưng mà cho dù cháu có chọn ai đi chăng nữa, thì tương lai cháu vẫn là người thừa kế của Phấn Trại này.”
Ngoài cửa phòng, Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp dáng dần tại lên cửa mà nghe ngóng. Hồng Những chép miệng, nhỏ giong bất bình thay Hoắc Kiến Phong: “Bà cụ làm như thế này thì bá đạo quát Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn lấy cái mỗi thù truyền kiếp ra để ép buộc người khác chứ.
Bạch Bách Hợp ra hiệu cho cô ấy im lặng, dùng khẩu hinh miệng nói: “Cô như thế này là vết thương cũ chưa lành đã quên đau được luôn rồi đấy hả? Cô quên là vừa nãy ngài ấy đã bản đứng chúng ta sao?”
Hồng Nhung đứng dựa vào tường, vuốt ve vết thương trên bà vai, ngượng ngùng nói: “Nhưng trên thực tế chúng ta cũng đâu có đúng, là chúng ta đã vô tình làm con của ngài ấy bị thương mà? Và lại so với những hình phạt trng quá khứ thì hai gây này coi như cũng là nhẹ lắm rồi.”
Bạch Bách Hợp nghĩ nghĩ “Cũng đúng. Nếu như không phải đang ở trước mặt ngài ấy, thì không biết là bà chủ sẽ xử lý chúng ta như thế nào đây? “Cho nên, ngài ấy cũng tính là một người có ơn rất lớn với chúng ta đây. Ngài ấy vừa ngăn được chúng ta mắc phải sai lầm quá lớn, vừa giúp chúng ta có thể giảm hình phạt” Hồng Nhung chu mỏ: “Bây giờ bà chủ lại đối xử với ngài ấy như vậy, có vẻ không công bằng cho lắm “
“Ngậm miệng. Các cô thì biết cái gi Một giọng nữ trầm tháp vang lên sau lưng hai người, Bạch Bách Hợp và Hồng Nhung bị đọa cho giật mình, suýt nữa đã ngã sắp xuống đất.
Các cô nơm nớp lo sợ quay đầu lại, thấy là người giúp việc thân cận của bà cụ, chính là Phương Thảo, không khỏi âm thầm thở pháo.
Hồng Nhung nũng nịu lắc lắc cánh tay Phương Thảo: “Chị ơi, chỉ muốn dọa chết bọn em a!”
Phương Thảo chọc chọc trấn cô ta, hạ giọng nói: “May mà là tôi đấy. Nếu đề cho người khác nhìn thấy các cô nghe lòm ở chỗ này lại còn nói năng bình phẩm linh tinh, thì cứ chờ bị bà chủ đuổi thẳng đi. Các cô căn bản cũng không biết là bà chủ đã hi sinh to lớn như thế nào để thiếu chủ chuẩn bị kế thừa Phấn Trại đâu. Sau này dù thế nào đi nữa cũng không được nói năng linh tinh nữa biết chưa .”
Bạch Bách Hợp nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Chị Phương Thảo, chỉ vì để thiếu chủ có thể thuận lợi trở về Phấn Trại mà bà chủ mới quyết định mở cửa chấp nhận những người đã từng đi tha phương cầu thực quay lại nơi này sao?”
Hồng Nhung ôm cánh tay Phương Thảo, lắc lắc “Thật sao? Thật sao?”
Phương Thảo nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai khác mới gật đầu: “Đúng thế. Nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, tất cả mọi người đều đã quen với cuộc sống dàn ông ra ngoài làm việc còn đán bà ở nhà rồi. Nhất là những người đàn ông đã từng đi tha phương cầu thực rồi, bọn họ phân tán ở khắp nơi, tính tình cũng thay đổi khác với trước kia. Nhất là thể hệ trẻ, sợ rằng bọn họ cũng chẳng có tình cảm gì với Phấn Trại này rồi. Sợ là bọn họ sẽ không nguyện ý trở vě.”
Phương Thảo nói đến đây, thở dài tiếp tục nói: “Trước mắt thì, Phần Trại cũng coi như đang ở trong thời kì phồn vinh. Mọi người cảm thấy nơi này vẫn còn hi vọng cho nên vẫn còn nghe lời bà chủ. Nhưng thực tế thì nơi này đã bắt đầu xuống dốc rồi. Bà chủ coi trọng năng lực của thiếu chủ, các trường lão của dòng họ chúng ta cũng tán thành năng lực của ngài ấy, cảm thấy chỉ có ngài ấy mới có năng lực khiến Phần Trại lại một lần nữa trở nên phần vinh.”
“Như vậy không phải là rất tốt sao?” Hồng Nhung khó hiểu gãi đầu: “Để thiếu chủ về đây, dẫn dắt mọi người cùng đi lên đỉnh cao vinh quang không được sao? Sao phải lo lắng chuyện ngài ấy kết hôn với ai?”
“Muốn đơn giản được như vậy đã tốt” Phương Thảo nhìn cô ta một cái, nói: “Bà chủ cũng không phải là người cổ hủ, trong lòng bà ấy thực ra cũng chẳng đề tâm gì đến cái gọi là mối thủ truyền kiếp đâu. Chỉ là bá ẩy dụng cùng các trường lão và những ngoại tộc đàm phán, điều kiện của bọn họ là sau khi thiếu chủ trở về thì nhất định phải cưới con gái trong Phần Trại này làm vợ nếu muốn được thừa kế. Dù sao thì từ nhỏ ngài ấy cũng đã sinh hoạt ở bên ngoài, có thể là không có bất kì tình cảm gì đối với Phần Trại này, nhưng nhất định phải có một mối quan hệ bền vững không thể phá vỡ được, thì đám người kia mới có thể yên tâm giao quyền lực lại cho ngài ấy.”
Bạch Bách Hợp trầm tư: “Nói như vậy, bà chủ cũng chỉ vì sự đoàn kết của toàn bộ Phần Trại mà thôi. Bà ấy cứ bị quản chế như thế này hắn là cũng không cảm thấy dễ chịu gì cho cam. “Thì đúng là như vậy đấy” Phương Thảo thở dài: “Cho nên là, các cô bớt xì xào về bà chủ đi, biết chưa?”