Chương 563
Hoắc Kiến Phong trấn an mà vỗ nhẹ lên bàn tay bà cụ, kiên nhẫn giải thích nói: “Hiện giờ tất cả những sóng gió đều đã qua rồi, những thứ cháu nợ bọn họ cũng đã cố gắng bù đắp lại cho bọn họ hết rồi.”
“Bù đắp, lần trước lúc Tiêu Nhi trở về, cháu đã thề là sẽ bồi thường cho bọn họ, kết quá thi sao? Bồi tới bồi lui thiếu chút nữa bồi luôn cả bản thân mình rồi.” Vẻ mặt của bà cụ Hoắc tràn đầy lo lắng, nôn nóng rút tay lại: “Tóm lại lần này bà không quan tâm nữa, cháu bắt buộc phải nhanh chóng mang bọn chúng trở về đây cho bà.”
Bà cụ giống như là hoàn toàn không hề yên tâm một chút nào về hiệu suất làm việc của Hoắc Kiến Phong, vừa nói xong đã ngay lập tức quay sang nói với Hoắc Tuấn Nghĩa: “Tuẩn Nghĩa à, cháu nhanh chóng xử lý tốt chuyện hôn lễ của Tiêu Nhi và Kiến Phong đi. Lần này, nhất định phải làm thật hoành tráng, thật đẹp đẽ vào. Một vài điểm nhỏ cũng như là dự định năm đó chưa kịp làm thì tất cả đều làm lại một lần luôn đi, có thể dùng được thì dùng, không dùng được thì đổi, tiền không là vấn đề. Cháu nhất định phải nhớ cho kỹ, điều quan trọng là nhanh và tốt, đã hiểu chưa?”
Hiếm khi bà cụ giao nhiệm vụ cho anh ta, hơn nữa sự việc này lại liên quan đến cục vàng Vân Thiên, Hoắc Tuấn Nghĩa nhanh chóng từ ghế sofa đứng dậy: “Cháu hiểu rồi. Bà nội, bà yên tâm đi, Cháu đảm bảo sẽ sắp xếp chuyện này thật tốt, đảm bảo không giống như một vài người nào đó, làm mãi không xong.”
Ánh mắt anh ta mang theo vẻ khinh bi, đắc ý mà liếc qua Hoắc Kiến Phong.
Nhưng Hoắc Tuấn Nghĩa đắc ý chưa tới ba giây, bà cụ
Hoắc đã tạt cho anh ta một chậu nước lạnh. “Hừ, cháu còn không biết xấu hổ mà nói à. Cháu là anh trai của Kiến Phong, đứa đầu thì chẳng chờ mong được gì được nữa rồi, đáng lý ra cháu phải là đứa đứng ra gánh vác nhà họ Hoac đấy. Nhưng cháu ngược lại thì tốt quá rồi, vẫn là bộ dạng việc gì cũng không quan tâm, mọi chuyện trong công ty của nhà chúng ta toàn bộ đều do Kiến Phong lo liệu cả. Vi Kiến Phong bận quả, mới có thể dẫn đến việc xem nhẹ chuyện của Tiêu Nhi và Vân Thiên. Chính bản thân cháu không cưới vợ sinh cháu trai cho bà thì thôi đi, còn không cố gắng giúp đỡ Kiến Phong và Tiêu Nhi. Bà nói cho cháu biết, lần này nếu cháu mà còn không làm tốt nữa, vậy thì xem xem bà làm sao mà xử lý cháu!”
Hoặc Tuấn Nghĩa bông nhiên cảm thấy gió chớp âm ầm, trước mắt tối sầm lại: “Bà nội, oan quá đi mất! Chuyện của Kiến Phong và em dâu, đâu liên quan gì đến chuyện của cháu đâu!”
Vẻ mặt của bà cụ Hoắc ảnh lên vẻ sắc bén: “Làm sao lại không liên quan đến chuyện của cháu được? Là do cháu không chịu cưới vợ, áp lực của hai đứa nó mới lớn như vậy. Nếu như cháu cảm thấy uất ức, có giỏi thì ngay lập tức cưới một nàng dâu về đây, xem như là bà nội này đổ oan cho cháu rồi. Nếu không thì cháu mau chóng giúp Kiến Phong mang Tiêu Nhi và Vân Thiên về đây đi, nếu không thì sau này cháu dừng nghĩ đến việc về lại cái nhà này nữa”
Hoắc Tuấn Nghĩa khóc không ra nước mắt anh ta ôm ngực, biểu tình tràn đầy tuyệt vọng nói: “Bà nội, cháu bị oan! Đúng thật là gừng càng già càng cay mà!”
Lời đã nói ra, anh ta quay đầu lại nhìn Hoắc Kiến Phong, tận tình khuyên bảo: “Kiến Phong à, có cái gì cần thiết cậu cứ nói với anh. Chỉ có một điều duy nhất, đó là xin câu đừng để anh chịu tội thay cậu nữa. Hơn nữa, trời biết đất biết anh thích làm người trông nom cục vàng Vân Thiên đến nhường nào, anh cảm thấy khoảng thời gian ấy là khoảnh khắc nổi bật duy nhất trong sự nghiệp của anh. Để cho anh có thể tiếp tục được hưởng thụ khoảnh khắc tươi đẹp ấy, anh cầu xin cậu, mau chóng tìm Tiêu Nhi và cục vàng Vân Thiên trở về đi, có được hay không? Tất nhiên, cậu và em dâu có thể không trở về, nhưng cục vàng Vân Thiên thì nhất định phải trở về” Hoắc Kiến Phong đứng thẳng dậy, khóe miệng khẽ nâng lên, thán nhiên nói: “Tôi sẽ cố gång.”
“Không phải là cố gắng, mà là dốc toàn bộ sức lực.” Hoác Tuấn Nghĩa một tay nằm chặt, làm tư thế cố lên: “Cố lên nhé!” Di Mẫn củi đầu không nói gì, vờ như không nghe thấy gì hết.
Nếp nhăn trên mặt bà cụ Hoặc khẽ run lên, xem ra chuyện tìm Tiêu Nhi và Vân Thiên đúng thật là không thế không cậy vào hai đứa này được rồi.
Hầu kết Hoắc Kiến Phong chuyển động lên xuống, cố gắng nuốt lời oán giận định nói xuống, xoay lại cung kính nói với bà cụ Hoắc: “Bà nội, vậy cháu đi chuẩn bị trước đây.
Bà cụ Hoắc không kiên nhẫn mà khoác tay: “Đi đi, nhanh đi
Hoắc Kiến Phong lễ phép cúi người chào bà cụ Hoắc, sau đi.” đó mới xoay người rời đi. “Bà nội, vậy cháu cũng đi đây.” Hoắc Tuấn Nghĩa qua quít mà củi người chào, nhanh chân đuổi kịp bước chân của Hoắc Kiến Phong.
Nhưng bọn họ vừa mới đi đến cửa lớn thì nhìn thấy Vũ Tuyết Như đang đi tới. Bà ta mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu tím sẫm, bước đi chậm rãi, cử chỉ đoan trang. Mà theo sau bà ta, vậy mà lại là
Tống Phi Phi ăn mặc giản dị.
Vũ Tuyết Như cũng thấy Hoắc Kiến Phong và Hoắc Tuấn Nghĩa.
Đầu tiên bà ta hơi ngẩn ra, sau đó liền vô cùng vui mừng mà bước nhanh lại chỗ bọn họ: “Kiến Phong, Kiến Phong, con về rồi! Con không sao chứ? Mọi chuyện đều ổn cả rồi?” Không đợi Hoắc Kiến Phong trả lời, bà ta đã vô cùng hưng phấn mà ôm lấy cánh tay anh, lôi kéo anh mà nhìn trái nhìn phải. “Ừ” Hoắc Kiến Phong lạnh nhạt trả lời, không dau vết tránh thoát khỏi tay bà ta: “Mẹ, con còn có việc, con đi trước đây.”
Hoắc Tuan Nghĩa nhìn thấy Tổng Phi Phi cứng đờ đứng ở một bên, một tay kéo lấy Hoắc Kiến Phong: “Đi cái gì mà đi, người ta đứng đây mà cậu không thấy hay sao?”
Anh ta nâng cao cảm, khó chịu trừng mắt nhìn Tổng Phi Phi: “Ừm, họ Tổng kia, sao cô lại đến đây nữa vậy?” Lúc trước nếu không phải do người phụ nữ này ngay giữa chừng lại gây khó dễ thì Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi căn bản sẽ không biển thành bộ dạng như hiện giờ. Bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi, cùng với Vân Thiên một nhà ba người vô cùng vui vẻ. Vậy thì bây giờ sẽ không cần phải tổ chức hôn lễ, cũng sẽ không bị bà trách mắng, càng không phải chịu nỗi oan ức này.
Hoắc Tuấn Nghĩa càng nghĩ càng thấy tức giận, hung dữ nói: “Tôi đang hỏi cô đấy! Bị câm à? Sao cô lại ra được rồi, không phải là cô ngồi tù với anh cả hay sao?”
Tổng Phi Phi nhìn thấy Hoắc Kiến Phong hoàn hảo, không có bị ảnh hướng gì, đã khôi phục lại như lúc đầu, kích động đến nỗi cả hai mắt đều phiếm hồng. Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì đã bị Hoắc Tuấn Nghĩa doa sợ, vội vàng sợ hãi mà trốn phía sau Vũ Tuyết Như.
Vũ Tuyết Như vừa chịu ấm ức từ chỗ của Hoắc Kiến Phong, đúng lúc tức giận lại chưa có chỗ phát tiết, không hon không giận mà liếc nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa: “Cậu hung cái gì mà hung, con bé lúc trước làm ra mấy việc như thế này, đều là do anh cả của cậu ép buộc cả thôi, không phải là cố tình phạm sai lầm. Cảnh sát cảm thấy thái độ thành khẩn nhận tội của con bé, lại chưa làm rõ ràng chỗ nhân chứng bị trúng độc, giúp ích rất nhiều cho việc phá án, vậy nên mới thả con bé ra. Chẳng lẽ cậu muốn thách thức với uy quyền của cảnh sát hay sao?”
Hoắc Tuấn Nghĩa trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng mà buông bàn tay đang kéo Hoắc Kiến Phong ra: “Di cháu, cháu nói cô ta cũng đâu phải nói di, di kích động như vậy làm gì chứ? Hơn nữa, cô ta lại là đầu sỏ phá hư hạnh phúc gia đình người khác, chúng ta mới là người một nhà mà!”
Vũ Tuyết Như ý thức được minh hơi mất lịch sự, ngượng ngùng mà hãng giọng, giọng điệu cũng dịu lại, nói: “Dù sao thì con bé cũng là con gái, sao cậu lại dọa con gái nhà người ta như vậy chứ, sau này truyền ra ngoài rồi, sẽ nói nhà họ Hoắc chúng ta không có giáo dục, không biết cấp bậc lễ nghĩa.”
“Cháu dọa đến cô ta ấy à? Cháu không biết cấp bậc lễ nghĩa?” Ngực Hoắc Tuấn Nghĩa phập phồng, cảm giác chính mình sắp bị Vũ Tuyết Như nói đến tức chết.
Anh ta là muốn dọa Tổng Phi Phi sao?
Anh ta đây là muốn đánh chết cô ta thì có!