Chương 44: Chúng ta có duyên
Ôn Thục Nhi bị Lục Thiên Bảo làm
choáng váng, mờ mịt trừng mắt nhìn anh ấy:
“Cần kiểm tra thẻ căn cước không?”
Lục Thiên Bảo sửng sốt, cười khan: “Vậy
thì không cần.”
Triệu Thanh Xuân đứng ở mép giường,
nghiêng đầu đánh giá anh ấy.
Nhìn mặt mũi người hình dáng người này
thì giống như một người bình thường, nhưng
tại sao ánh mắt lại bỉ ổi như vậy chứ?
Cô ấy hằng giọng: “Khụ khụ, bác sĩ ơi,
các người đến đây để kiểm tra cho Thục Nhi
sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Lục Thiên Bảo nhướng mắt, mấy người
chuyên gia lập tức tiến lên vén chăn kiểm tra
cho Ôn Thục Nhi.
Thấy cơ thể nhỏ nhắn đơn độc của Ôn
Thục Nhi, chân mày Lục Thiên Bảo hơi cau
lại.
Anh ấy tiếc nuối lắc đầu, thấp giọng tự
lẩm bẩm: “Không ngờ khẩu vị của Kiến
Phong lại nặng như vậy, thích cô gái loại này.
Chậc chậc, gương mặt đầy mụn, cánh tay
bắp chân nhỏ như móng gà, ngực thì như
sân bay… làm gì có chỗ nào giống phụ nữ
chứ? Cậu ấy làm sao có thể chịu đựng được
nhỉ?”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Triệu Thanh Xuân không vui cắt ngang,
đôi mắt được trang điểm tinh xảo khẽ trừng
lên liếc nhìn Lục Thiên Bảo: “Có người nào
nói chuyện với bệnh nhân như anh không?”
Ôn Thục Nhi lơ đễnh, ngược lại toét
miệng cười khẽ: “Bác sĩ, anh thuộc khoa
phẫu thuật thẩm mỹ sao? Có phải anh đến
phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi không?”
Ánh mắt trong suốt, gương mặt hồn
nhiên.
Lục Thiên Bảo lúng túng nhíu mày, cách
mấy giây sau mới cười nói: “Đúng vậy, trước
kia tôi thuộc khoa phẫu thuật thẩm mỹ. Xin
lỗi, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi,
các người đừng để ý.”
Triệu Thanh Xuân hơi liếc mắt.
Bác sĩ này cũng không chuyên nghiệp
quá rồi đấy.
Ánh mắt Ôn Thục Nhi sáng lên, cười hì hì
nói: “Không sao không sao, vậy sau này nếu
như tôi có phẫu thuật thẩm mỹ thì tìm anh
nhé. Nói thật, tôi cũng cảm thấy nhan sắc
này không xứng với chồng tôi, cùng lắm chỉ
xứng với anh mà thôi. Cho nên đến lúc đó
anh nhất định phải chỉnh cho tôi trở thành
tiên nữ xinh đẹp nhất đấy.”
Trong mắt cô đều tràn đầy mong đợi.
Phụt!
Triệu Thanh Xuân không nhịn được cười
trộm.
Không nhìn ra Thục Nhi cũng biết phản
kích đấy.
Trẻ con dễ dạy!
Lục Thiên Bảo suýt chút nữa đã phun ra
một ngụm máu, gương mặt tối sầm xuống.
Ánh mắt của người phụ nữ này có vấn đề
à?
Anh ấy trông đẹp trai thế này mà lại nói
giá trị nhan sắc xứng đôi với cô sao? Thôi đi,
phụ nữ của Hoäc Kiến Phong, anh ấy cũng
không dám nói xứng đôi một cách qua loa
như vậy.
Ngại vì bây giờ thân phận của mình đang
là bác sĩ, Lục Thiên Bảo cứng đờ nhếch mép:
“Được thôi, không thành vấn đề.”
Ngoài miệng anh ấy nói như vậy nhưng
trong lòng đã không thể nhịn được nữa:
“Khẩu vị của Kiến Phong bất thường quá rồi
đấy, dáng vẻ thì miễn cưỡng cũng có thể xem
như được đi, tại sao đầu óc lại không linh
hoạt cơ chứ.”
Trùng hợp mấy vị chuyên gia đã kết thúc
đánh giá, lục đục đưa tờ giấy kiểm tra đã
điền xong ra.
Lục Thiên Bảo liếc nhìn số liệu, ánh mắt
chậm rãi hưng phấn hẳn lên: “Thần kỳ, thật là
thần kỳ mà! Mặc dù cô trúng P150 nhưng
bây giờ ngoại trừ cổ họng hơi viêm ra thì
những mặt khác đã hoàn toàn khôi phục lại
bình thường rồi. Hơn nữa, độc tố kia không
hề tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho cô
về sau cả.”
Ánh mắt Triệu Thanh Xuân khẽ lóe lên:
“Nếu như không để lại di chứng thì Thục Nhi
có thể hoàn toàn hết bệnh rồi?”
Lục Thiên Bảo gật đầu: “Hoàn toàn chính
xác.
Anh ấy tò mò nhìn về phía Ôn Thục Nhi:
“Cô có biết tại sao bản thân lại trúng loại độc
này không?”
“Biết.” Ôn Thục Nhi gật đầu.
Lục Thiên Bảo mong chờ Ôn Thục Nhi kể
lại mọi việc đã xảy ra, thế nhưng Ôn Thục Nhi
chỉ mím môi, chớp mắt nhìn anh ấy.
Quả nhiên là hơi ngốc mà!
Lục Thiên Bảo cố gắng chịu đựng, hướng
dẫn từng bước: “Vậy cô nói thử xem làm sao
mình bị trúng độc?”
Ôn Thục Nhi há miệng, lại uể oải nhắm
mắt lại, cúi đầu nói: “Không thể nói với anh
được, anh trông có vẻ còn không chuyên
nghiệp bằng vị bác sĩ mập mạp kia nữa. Tôi
không tin tưởng anh, tôi chỉ nói với chồng tôi
thôi.”
Ánh mắt Lục Thiên Bảo đột ngột trừng
lớn lên.
Đây là chê bai thẳng thừng mà!
Nghỉ ngờ giá trị nhan sắc của anh ấy thì
thôi đi, bây giờ còn không tin anh ấy nữa chứ.
Người phụ nữ này, không chỉ ánh mắt có
vấn đề mà đầu óc nhất định cũng có vấn đề.
Đúng là một kẻ ngốc mài!
Cô có biết ông đây vì cô mà bỏ qua bao
nhiêu dự án không?
Lục Thiên Bảo oán thầm trong lòng,
không thể nói ra lời. Ngay lúc này, cánh cửa
phòng bệnh được mở ra một lần nữa.
Mọi người theo tiếng động nhìn sang, là
Ngô Đức Cường đang đẩy Hoắc Kiến Phong
vaoø.
Lục Thiên Bảo vô cùng tức giận, trong
nháy mắt toàn bộ hóa thành tủi thân.
Anh ấy mở miệng, đi tới kể lể: “Kiến
Phong, cậu xem vợ cậu được cưng chiều nên
đã trở thành người như thế nào kia kìa. Cô ấy
lại còn nói không tin mình nữa, không nói
những chuyện trúng độc cho mình biết. Cậu
mau nói với cô ấy mình là ai đi, nói với cô ấy
rốt cuộc mình có đáng tin tưởng hay không.”
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng nhìn anh ấy,
ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Ôn
Thục Nhi, giọng nói vô cùng hòa nhã: “Nhiều
người ở đây như vậy, đúng là không thích
hợp để nói.”
Ôn Thục Nhi đắc ý hất cằm lên, cười cười
lộ một hàm răng trắng.
Lục Thiên Bảo cảm thấy bị đả kích, đau
lòng đặt tay lên ngực: “Kiến Phong, tình yêu
của chúng ta đã tan biến hết rồi có đúng
không?”
Ngô Đức Cường không nhịn được bật
cười thành tiếng: “Tổng giám đốc Bảo, anh
đừng diễn nữa, hay là trước tiên chúng ta nên
để cô chủ xuất viện đã.”
“Xuất viện? Tôi có thể xuất viện rồi sao?”
Ôn Thục Nhi xoay mình xuống giường,
động tác rất thuần thục.
“Em đi thu dọn đồ đạc trước đi.”
Hoäc Kiến Phong dịu dàng nói với Ôn
Thục Nhi xong, sau đó mới quay đầu nhìn về
phía Lục Thiên Bảo: “Chúng ta đến phòng
làm việc nói chuyện.”
“Được thôi, em đã muốn trở về nhà từ lâu
rồi.” Ôn Thục Nhi vui vẻ tung tăng, lập tức bắt
đầu thu dọn.
Triệu Thanh Xuân cũng vội vàng trợ giúp
cho cô.
Trong phòng làm việc của bác sĩ.
Lục Thiên Bảo phân tích toàn bộ kết quả
kiểm tra của bệnh viện và báo cáo bên phía
đội ngũ của anh ấy, sau đó lại đưa tất cả đến
trước mặt Hoắc Kiến Phong.
“Không còn độc sót lại, cũng không lưu
lại di chứng, ngoại trừ cổ họng còn viêm cần
phải dùng thuốc ra thì tình hình sức khỏe của
cô ấy không khác gì lúc trước khi trúng độc
cả. Cậu có thể hoàn toàn yên tâm!”
Vì chuyện này, Lục Thiên Bảo còn cố ý
phái người đến trường học của Ôn Thục Nhi
để lấy hồ sơ bệnh lý trước đây của cô nữa.
“Làm phiền rồi, cảm ơn nhé!”
Hoắc Kiến Phong nhìn sang xấp tài liệu
kia, khế nhíu mày.
Ngô Đức Cường lập tức tiến lên sửa
sang lại tài liệu, bỏ hết toàn bộ vào trong túi
văn kiện.
“Chắc chắn giống với loại độc mà những
con rắn kia trúng phải sao?” Hoắc Kiến
Phong hỏi.
Lục Thiên Bảo gật đầu: “Chắc chắn, mình
đã đích thân hóa nghiệm mà, thành phần
hoàn toàn giống nhau.”
Anh ấy dừng lại một chút, sau đó trịnh
trọng nhắc nhở: “Kiến Phong, thoạt nhìn thì
có người đang muốn nhằm vào nhà họ Hoắc
của cậu đấy, có thể vợ cậu chỉ vô tội bị dính
phải mà thôi.”
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong tối sâm
xuống, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Mình
biết rồi, lần này cảm ơn mọi người.”
Thấy trong lòng anh đã hiểu rõ, trên mặt
Lục Thiên Bảo lại khôi phục dáng vẻ cười
đùa như trước: “Không có gì cả, cậu ba nhớ
đưa kinh phí hằng năm cho việc nghiên cứu
khoa học là được.”
Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt gật đầu.
Ngô Đức Cường lập tức lấy ra chỉ phiếu
` đưa cho Lục Thiên Bảo: “Tổng giám đốc Bảo,
cảm ơn anh đã giúp đỡ cô chủ của chúng tôi.”
“Kiến Phong, không nhìn ra cậu đối xử
với cô vợ xấu xí của mình cũng rất tốt đấy.”
Lục Thiên Bảo cầm chỉ phiếu hôn một
cái, không nhịn được thở dài nói: “Như mình
đã nói rồi đấy, cậu nói xem rốt cuộc thể chất
của cô ấy thế nào chứ? Tại sao ngay cả vua
của các loại độc P150 này mà cũng có thể
hoàn toàn thanh trừ hết được? Cậu có thể để
mình đưa cô ấy về Mỹ để nghiên cứu kỹ lại
một chút không?”
Hoắc Kiến Phong lập tức nheo mày:
“Cút!”
Giọng nói không lớn nhưng chỉ ngắn ngủi
một chữ lạnh như băng, cảm thấy lạnh lẽo
đến mức khiến người khác phải rùng mình.
Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng hạ
thấp xuống như muốn đông cứng hô hấp
người khác vậy.
Lục Thiên Bảo hậm hực bĩu môi: “Hừ,
quả nhiên mà yêu rồi thì sẽ thay đổi mà.”
Ngô Đức Cường vội vàng nháy mắt ra
hiệu với Lục Thiên Bảo: Tổng giám đốc Bảo,
cầu xin anh đừng làm bậy!
Anh ta kéo xe lăn lui về phía sau, trước
khi người đàn ông hoàn toàn bùng nổ thì lập
tức quay đầu, cung kính nói: “Cậu ba, cô chủ
vẫn còn ở trong phòng bệnh chờ cậu đấy,
chúng ta về trước đi.”
Người đàn ông giống như dã thú được
vuốt lông, hơi thở lạnh lùng quanh người bất
chợt được thu lại.
Ngô Đức Cường thở phào nhẹ nhõm, đẩy
người đàn ông bước nhanh về phía phòng
bệnh.
Chiếc xe vững vàng lái ra khỏi bệnh viện.
Ôn Thục Nhi giống như trút được gánh
nặng, thở ra một hơi, sau đó lại trịnh trọng
cúi nửa đầu về phía Hoắc Kiến Phong: “Kiến
Phong, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã cứu tôi,
mời người bạn thân nhất của mình về nước.”
Ánh mắt Hoäc Kiến Phong nhàn nhạt
quét sang dò xét Ôn Thục Nhi: “Tại sao cô lại
biết cậu ấy là bạn thân nhất của tôi?”
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “thân nhất”.
Dù sao vừa rồi anh cũng không có giải
thích về mối quan hệ giữa mình và Lục Thiên
Bảo.
Ôn Thục Nhi trừng mắt nhìn anh: “Thanh
Xuân nói đấy, cậu ấy nói giọng điệu nói
chuyện của hai người rất giống nhau, tuyệt
đối là bạn tốt.”
Bạn… tốt!
Ngô Đức Cường ngồi ở vị trí bên cạnh
ghế lái cố gắng nín cười, bả vai khẽ run lên.
Cô chủ thật đúng là mạnh mẽ quá mài
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong cứng đờ, cũng
không nói gì nữa.
Ôn Thục Nhi giống như không nhận ra có
gì khác thường, sau đó lại cười híp mắt nói:
“Kiến Phong, anh vừa cứu tôi một lần, bây
giờ tôi thiếu anh hai mạng. Anh yên tâm đi,
sau này nhất định tôi sẽ càng nghe lời anh
hơn, bảo đảm anh kêu tôi đi hướng đông thì
tôi sẽ tuyệt đối không đi hướng tây.”
“Không cần.”
Hoäc Kiến Phong nghiêng đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Trên hộ khẩu cô
vốn dĩ là vợ tôi, tôi làm những chuyện này
cũng chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ theo
pháp luật mà thôi.”
“Nhưng mà tôi mặc kệ, tóm lại anh thật
sự đã cứu tôi thì được rồi” Ôn Thục Nhi
không để ý, ánh mắt nhìn anh tràn đầy sùng
bái như cũ.
Cô hơi dừng lại một chút, giống như nhớ
đến chuyện gì đó: “Kiến Phong, tối hôm qua
tôi nằm mơ, mơ thấy một con tiên hạc rất lớn
rất đẹp, nó cho tôi ăn một viên thần dược.
Chắc không phải bởi vì tôi ăn viên thần dược
kia nên mới khỏe nhanh như vậy đấy chứ?”
Hoắc Kiến Phong nhìn cô: “Cô là sinh
viên khoa y đấy, đây là lời mà cô nên nói
sao?”
Ôn Thục Nhi chu chu cái mũi nhỏ, lẩm
bẩm nói: “Tôi cảm thấy tôi nên đi lên núi cảm
ơn thần tiên một chút.”
Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào
Hoắc Kiến Phong: “Vừa rồi tôi có hỏi Thanh
Xuân, cậu ấy nói rằng ngày mai có thể đưa
tôi đi thắp hương. Kiến Phong, ngày mai tôi
có thể ra cửa không?”
Cô giống như một chú nai con, ánh mắt
trong suốt tràn ngập mong đợi.
Hoäc Kiến Phong bất đắc dĩ gật đầu: “Có
thể, đưa theo vệ sĩ đi.”
“Cảm ơn Kiến Phong!”
Ôn Thục Nhi lập tức cười vô cùng tươi
tắn: “Tôi biết ngay anh là người chồng tốt
nhất thế giới mà.”
Bầu không khí bên trong buồng xe giống
như đình trệ trong giây lát, sau đó lại dâng
lên cảm giác ấm áp.
Biệt thự Nam Uyển.
Ngô Đức Cường đẩy Hoắc Kiến Phong đi
lên lầu một đến phòng chuyên dụng để thay
quần áo.
Ôn Thục Nhi mệt mỏi ngồi trên ghế salon
ở phòng khách, thoải mái duỗi người.
Quả nhiên, vẫn là ở nhà tốt hơn!
Cô còn chưa kịp xúc động xong thì đã
thấy người giúp việc đưa theo hai người đi
vào.
“Cô chủ, bố và em gái của cô đến!”
Người giúp việc nói xong lại nhanh chóng đi
pha trà.
Trong lòng Ôn Thục Nhi căm ghét đến
cực điểm, thế nhưng trên mặt lại lộ ra nụ
cười lấy lòng: “Bố, em gái, tại sao mọi người
lại đến đây vậy? Mau tới đây ngồi đi”
“Nghe nói con trúng độc nằm viện nên
bố và em gái con mới cố ý đến đây thăm một
chút. Bây giờ con sao rồi, không sao chứ?”
Ôn Thanh Tuấn tiện tay đặt quà cáp xuống
bàn trà nhỏ, kéo Ôn Như Phương ngồi xuống
ghế salon phía bên phải của Ôn Thục Nhi.
Đây là lần đầu tiên Ôn Như Phương đến
Nam Uyển.
Cô ta thầm đánh giá cách trưng bày
trang hoàng bên trong nhà, ánh mắt khẽ
dâng lên chút đố ky: “Căn nhà họ nhỏ của
Hoắc Vân Hạo làm sao có thể so sánh với ở
đây được chứ, không biết tốt hơn gấp mấy
chục lần.”
Đáng tiếc bây giờ cô ta không có tư cách
đến nhà họ Hoắc, chỉ có thể ở tạm bên ngoài
mà thôi.
Ôn Thục Nhi giả vờ không nhìn thấy vẻ
mặt của bọn họ, khéo léo trả lời: “Cảm ơn bố,
cảm ơn em gái. Con không sao cả, tất cả đều
qua hết rồi.”
“Không sao thì được rồi, không sao thì
bố an tâm rồi.”
Ôn Thanh Tuấn qua loa nói vài câu, ánh
mắt đảo vòng khắp nơi. Đến khi chắc chắn
Hoäc Kiến Phong không có ở đây thì cả
người lập tức thả lỏng hơn: “Đang êm đẹp tại
sao lại đột nhiên trúng độc chứ?”
Vấn đề này, Ôn Như Phương cũng rất
muốn biết.
Cô ta thu hồi tầm mắt lại, dịu dàng nhìn
về phía Ôn Thục Nhi: “Đúng vậy, rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì thế? Tại sao chị lại trúng
độc? Chẳng lẽ ở trường học đắc tội với người
nào sao? Bác sĩ có kiểm tra ra loại độc gì
không?”
Ôn Thục Nhi xấu hổ gãi đầu: “Em gái, em
hỏi chị nhiều vấn đề như thế, chị cũng không
biết nên trả lời câu nào trước nữa.”
Ôn Như Phương thấy xung quanh không
có ai khác bèn trực tiếp vào thẳng vấn đề:
“Vậy chị nói trước tại sao lại trúng độc đi.”
“À, được.”
Ôn Thục Nhi ngoài miệng đáp lời nhưng
lại không trả lời ngay mà là từ từ nhớ lại lúc
bắt đầu ăn sáng ngày hôm đó.
Giọng nói khàn khàn, chậm rãi vang lên
trong phòng.
Ôn Thanh Tuấn và Ôn Như Phương nhìn
nhau, phiền não nhíu mày.
Ôn Thục Nhi hồn nhiên không hề cảm
giác được điều gì, vừa tự nhiên vừa nói, vừa
nói vừa vén ống quần lên gãi gãi đầu gối.
“… Chị ở trong phòng học, sau đó đang
trong giờ học thì chị đi vệ sinh, sau đó ở nhà
vệ sinh…”
Ôn Như Phương vừa nghe đã cảm thấy
mệt mỏi, đột nhiên thấy trên bắp chân Ôn
Thục Nhi có dán miệng băng gạt, vì thế theo
bản năng bật thốt lên: “Sau đó ở nhà vệ sinh,
chị đã bị rắn độc cắn nên trúng độc đúng
không?”
Ôn Thanh Tuấn ngẩn ra.
Câu chuyện dài dòng của Ôn Thục Nhi
cũng hơi dừng lại.
Trong nháy mắt, bầu không khí như đóng
băng.
Bỗng nhiên, cô cười khẽ một tiếng: “Em
gái, làm sao em biết được ở nhà vệ sinh
trong trường học của bọn chị có rắn vậy, mà
lại còn là rắn độc nữa”
Bàn tay của Ôn Như Phương nắm lại thật
chặt, móng tay màu đỏ chót bấm sâu vào
trong da.
Cả người cô ta cứng đờ, cố gắng nở nụ
cười: “Em… em không biết mà, em chỉ là
đoán mò mà thôi. Em thấy chân là vất
thương do bị cắn, lại còn trúng độc nữa nên
lập tức đoán thử xem có phải là rắn độc hay
không.”
BÀ ”
Ôn Thục Nhi sâu xa gật đầu một cái, trên
gương mặt lại hiện vẻ khó xử: “Nhưng mà
trên chân của chị không phải là vết thương
do bị cắn”
Cô từ từ vạch miếng băng gạt ra, bên
dưới lộ ra một lớp da bị trầy xước: “Bác sĩ nói
rằng lúc đưa chị lên xe cứu thương đã vô tình
đụng vào cửa nên mới bị rách da”
Ôn Như Phương nhìn thoáng qua vết
thương kia, trong mắt gần như muốn phun ra
lửa.
Con nhỏ Ôn Thục Nhi này, rõ ràng là
đang đùa giỡn với bọn họ mà.
Cô ta căn môi, ép buộc bản thân phải
tỉnh táo lại, tủi thân nói: “Chị, câu này của chị
có ý gì chứ? Em cũng chỉ quan tâm nên mới
vội vàng suy đoán lung tung mà thôi, chị nói
như vậy… cứ giống như là em cố ý hại chị
vậy.
Ôn Thanh Tuấn thấy con gái yêu quý của
mình bị tủi thân, lập tức nghiêm nghị nói:
“Thục Nhi, làm sao em gái con có thể hại con
được chứ? Con nói chuyện cẩn thận một
chút!”
Ôn Thục Nhi nhìn Ôn Như Phương, cười
hì hì: “Không sao cả, có phải là em hại chị
hay không cũng không sao. Nhiều bò cạp
như vậy cũng không căn chết em, trên người
hai chúng ta đều mang chung một dòng
máu, đương nhiên chị cũng không dễ chết
rồi.
Con tiện nhân này, còn dám nói đến bò
cạp nữa.
Ôn Như Phương hận đến mức nghiến
răng, trên mặt càng tỏ ra điềm đạm đáng yêu
hơn.
Cô ta nắm lấy cánh tay Ôn Thanh Tuấn,
giọng nói dịu dàng mềm mại: “Bố, bố xem chị
đi, con có lòng tốt đến thăm chị ấy mà bố
nghe chị ấy nói thế nào không?”
“Ngoan ngoan, bố biết! Bố biết rồi.”
Ôn Thanh Tuấn đau lòng vỗ vỗ lên bàn
tay Ôn Như Phương trấn an, chuyển mắt nhìn
về phía Ôn Thục Nhị, trong ánh mắt như ý
cảnh cáo: “Ôn Thục Nhi, sao con lại nói
chuyện với em gái mình như vậy chứ? Sau
này con không muốn phần thỏa thuận kia
nữa thì có thể làm gì cũng được, nói xin lỗi đi,
lập tức nói xin lỗi em gái con nhanh lên.”
Nói xin lỗi?
Nằm mơ đi!
Nghe thấy âm thanh mở cửa phòng thay
đồ phía sau lưng, ánh mắt Ôn Thục Nhi lập
tức thay đổi.
Cô khiếp sợ cúi đầu xuống, dùng giọng
nói cầu xin đủ để người khác nghe được: “Bố,
con không có ý gì cả, không phải con muốn
bắt nạt em gái mà chỉ là tự vệ thôi. Con
không muốn chết, con thật sự không muốn
chết mà…”
Cô lau khóe mắt, nức nở nói: “Con chết
rồi thì ông ngoại bà ngoại phải làm sao đây?
Tuổi của bọn họ đã cao như vậy, cũng không
thể để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được
chứ…”
Người đàn ông trên xe lăn lập tức nhíu
mày.
Ngô Đức Cường cảm giác hơi rùng mình,
nhanh chóng tăng nhanh bước chân đẩy
Hoắc Kiến Phong vào phòng khách.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông
toát lên vẻ nghiêm nghị khiến người khác
hoảng sợ.
Bàn tay Ôn Như Phương căng thẳng nắm
chặt lấy tay Ôn Thanh Tuấn, vẻ mặt của Ôn
Thanh Tuấn cũng cứng đờ theo.
Hai bố con cô ta cũng không dám mở
miệng trước, chỉ dám âm thầm trợn mắt nhìn
Ôn Thục Nhi.
Cái con tiện nhân này, thật biết cách diễn
mà.
Ôn Thục Nhi nhanh chóng lau nước mắt,
cố gắng nở nụ cười: “Em không sao cả, bố và
em gái sang đây thăm em. Thấy bọn họ quan
tâm em như vậy, thật sự quá cảm động nên
mới không nhịn được chảy nước mắt.”
Người đàn ông khẽ nheo mắt lại, lạnh
lùng nhìn về phía hai bố con cô ta: “Thật sự
như vậy sao?”
Ánh mắt kia cứ giống như hàng nghìn
lưỡi dao đang kề vào cổ ông ta vậy, chỉ cần
nhẹ nhàng rơi xuống là có thể lấy đi tính
mạng con người.
Ôn Thanh Tuấn đã lăn lộn nhiều năm,
chưa bao giờ cảm nhận thấy sát khí mãnh
liệt như bây giờ.
Ông ta cố gắng lên tinh thần nói: “Cậu ba,
vâng, đúng là như vậy đấy.”
Nói xong, ông ta vội vàng kéo Ôn Như
Phương đứng dậy: “Nếu như Thục Nhi đã
không sao rồi thì chúng tôi cũng không quấy
rầy hai người nghỉ ngơi nữa, chúng tôi đi
trước đây.”
Trong lòng Ôn Như Phương thầm khinh
bỉ: Tên tàn phế đáng chết, tỏ vẻ như vậy cho
ai xem chứ.
Thế nhưng cơ thể cô ta lại mềm nhũn ra
không ngừng, dựa vào sự chống đỡ của Ôn
Thanh Tuấn mới có thể miễn cưỡng đứng
vững được.
Không người nào giữ lại, hai bố con dắt
dìu nhau khổ sở rời khỏi biệt thự.
Lên xe, Ôn Thanh Tuấn mới cảm thấy
loại uy hiếp đó biến mất hoàn toàn. Ông ta
dựa lưng vào ghế dài thở ra một hơi, tức giận
nói: “Cái con tiện nhân kia, quả nhiên là giả
ngu mà.”
Ôn Như Phương hung dữ ném túi xách
lên phía trước, ảo não nói: “Đáng hận nhất
chính là cô ta đã lừa chúng ta lâu như vậy.”
Nhớ đến trước kia, Ôn Như Phương hận
đến mức đôi mắt sắp sung huyết: “Trúng độc
cũng không chết, cô ta thật sự còn độc hơn
rắn độc nữa. Bố, con nghỉ ngờ những con rắn
chết của nhà họ Hoắc là do cô ta hạ độc
chết.”
“Hoàn toàn có khả năng này.”
Ôn Thanh Tuấn cho xe chạy, hung ác nói:
“Con gái yêu yên tâm, bố nhất định sẽ giúp
con báo mối thù này.”
Nếu không phải khờ thật sự, vậy thì nhất
định không thể giữ lại!
Hôm sau, tại Thiên Vân Tự.
Cái miệng nhỏ của bà cụ Anh đang húp
cháo.
Dì Mẫn và Hoắc Minh cẩn thận phục vụ ở
bên cạnh.
Dì Mẫn dùng đũa chung gắp một miếng
thức ăn chay bỏ vào trong chén của bà cụ:
“Bà chủ, buổi trưa hôm nay có món ăn mà bà
thích này, ăn nhiều một chút đi.”
“Ừm” Bà cụ Anh nhàn nhạt lên tiếng đáp
lại, thế nhưng động tác trên tay cũng không
thay đổi nhiều lắm.
Hoắc Minh cau mày, giọng nói trầm thấp
trấn an: “Bà chủ, đừng lo lắng quá. Cậu ba đã
gọi điện đến nói rằng hôm qua cô ba xuất
viện về nhà rồi, các bác sĩ chuyên gia đều nói
không có gì đáng lo ngại cả, chỉ cần nghỉ
ngơi cho khỏe là được. Chuyện điều tra hung
thủ cũng đang được tiến hành rất thuận lợi!”
“Đúng vậy”
Dì Mẫn phụ họa, trực tiếp mấy cái muỗng
múc thêm thức ăn cho bà cụ: “Bà chủ, bà cứ
yên tâm đi. Cậu ba là đứa trẻ có chừng mực
nhất nhà mà, nhất định sẽ giải quyết tốt
chuyện này mà thôi.”
Ánh mắt bà cụ Anh khẽ chuyển động,
buông chén muỗng xuống: “Tôi biết, nhưng
trong lòng vẫn cảm thấy có chút không yên.
Sợ rằng chỉ có sư thầy giải thích nghi hoặc
thì mới có thể yên tâm hơn được mà thôi.”
Haizz, người xưa đều nói tuổi tác càng
lớn sẽ càng nhìn thấu mọi chuyện.
Thế nhưng những người càng lớn tuổi sẽ
càng nhớ bạn cũ nhiều hơn.
Dì Mãn bất đắc dĩ lắc đầu, múc canh cho
bà cụ một lần nữa: “Vậy bà uống thêm một
chút canh nữa đi, canh này được nấu rất
công phu, dù sao đây cũng là tấm lòng của
sư thầy Viên Kính mà”
“Được rồi!” Bà cụ Anh nhận lấy chén,
giữa hàng lông mày vẫn đượm buồn như cũ.
Bà cụ vừa mới cúi đầu xuống uống một
hớp thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa
nhè nhẹ.
“Bà cụ Anh”
Giọng nói mang theo chút già nua trầm
lắng theo năm tháng.
Dì Mẫn lập tức nghe được: “Là sư thầy
Viên Kính.”
Bà cụ Anh khẽ gật đầu, Hoắc Minh lập
tức đi mở cửa mời sư thầy vào.
“Sư thầy đến đây lúc này, không biết có
chuyện gì thế?” Bà cụ Anh chöng gậy, đứng
dậy nghênh đón.
“Vâng ạ, quấy rầy bà ăn cơm rồi, thật xin
lỗi.”
Sư thầy Viên Kính khom người cúi chào:
“Anh Khải Đức đã trở về trước thời hạn,
nhưng mà anh ấy chỉ hơi dừng lại một lát đã
phải rời đi cho nên tôi cố ý đến đây thông
báo cho bà cụ Anh hay tin. Bây giờ nếu như
có thể, tôi sẽ thay mặt đề cập đến chuyện
của mọi người thử.”
Bà cụ Anh niềm nở: “Quá tốt rồi, vậy thì
làm phiền sư thầy ạ.”
Dì Mãn nhìn sang bàn thức ăn còn chưa
được động đũa nhiều trên bàn thì ân cần nói:
“Bà chủ, hay là bà ăn thêm một chút cơm đi.
Dạ dày của bà luôn không được tốt mà, lỡ
như thời gian nói chuyện quá dài…”
“Không sao, hiếm khi sư thầy Khải Đức
trở về trước thời hạn. Đây là duyên phận
cũng là phúc phận của chúng ta, tật xấu nhỏ
nhặt này của tôi không đáng ngại đâu.” Bà cụ
Thái quả quyết từ chối nói.
Nói xong, bà cụ chống gậy đi về phía
trước: “Sư thầy Viên Kính, chúng tôi sẽ lập
tức đến ngay.”
Dì Mẫn và Hoắc Minh nhìn nhau, chỉ có
thể bất đắc dĩ nhanh chân đuổi theo.
Vòng qua đường hành lang thật dài, sâu
bên trong là một gian phòng đơn độc lập như
ẩn như hiện xung quanh vườn cây xanh rờn.
Sư thầy Viên Kính đứng yên ngoài cửa,
sau khi niệm “A di đà phật” xong mới nói: “Bà
cụ Anh, anh Khải Đức đang ở bên trong chờ
bà, xin mời!”
“Cảm ơn sư thầy.”
Bà cụ Anh chắp tay cảm ơn, sau đó mới
ra hiệu cho dì Mãn đỡ mình vào trong.
Diện tích bên trong căn phòng không lớn,
khói xanh quẩn quanh, hương thơm đàn mộc
thoang thoảng khiến người khác đột nhiên
Tĩnh tâm lại.
Mọi thứ xung quanh đều được bài trí vô
cùng mộc mạc, khắp nơi lộ ra nét giản dị
nhàn nhã.
Một bức bình phong màu trắng được bố
trí hợp lý chia căn phòng ra làm hai, xuyên
thấu qua bức bình phong có thể mơ hồ thấy
được một người đang ngồi xếp bằng trên
đệm cói ở bên trong, tư thế vững chư chuông
đồng.
Dì Mẫn đỡ bà cụ ngồi xuống đệm cói bên
ngoài căn phòng, thấp giọng giới thiệu một
lần nữa.
“Ừm”
Bà cụ Anh khẽ gật đầu: “Dì ra bên ngoài
chờ tôi đi.”
“Vâng ạ.” Dì Mẫn lên tiếng đáp lại, yên
lặng lui ra ngoài.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa phòng, bà
cụ Anh thành kính mở miệng nói: “Nghe
danh sư thầy Khải Đức tinh thông phong
thủy huyền thuật, thật sự ngưỡng mộ đã lâu.
Hôm nay mạo muội đến quấy rầy đúng thật
là không phải pháp, xin sư thầy đừng chê
trách.”
Bà cụ nói xong, yên tĩnh chờ sư thầy Khải
Đức đáp lại.
Thế nhưng một lúc lâu, cả căn phòng
đều hoàn toàn yên tĩnh.
Nếu như không phải phía đối diện còn
tiếng hít thở, dường như bà cụ đã nghi ngờ
rằng trong phòng không còn ai cả.
Bà cụ Anh lại cau mày, giọng nói càng
cung kính hơn mấy phần: “Được biết sư thầy
trạch tâm nhân hậu, tiếng lành đồn bốn
phương, xin được mời sư thầy ra tay giúp đỡI”
Một lát sau, rốt cuộc sư thầy Khải Đức
cũng mở miệng.
“A di đà phật, bà cụ Anh khách sáo rồi.
Nếu như trời cao đã sắp xếp cho tôi gặp bà ở
đây thì chứng tỏ chúng ta có duyên, nếu như
đã có duyên thì tôi nhất định sẽ dùng hết khả
năng của mình giải thích nghi hoặc cho bà.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp nhưng vô
cùng mạnh mẽ, là giọng nam điển hình.
Thế nhưng trong mạnh mẽ lại có thêm
một chút dịu dàng, nghe hơi quen tai.
Bà cụ Anh nhất thời không thể nhớ nổi
đã nghe thấy ở đâu.
Bà cụ thở phào, cười yếu ớt nói: “Sư thầy,
nghe giọng nói của thầy cảm thấy vô cùng
thân thiết, vậy tôi sẽ nói thẳng nhé.”
“Bà cụ Anh, xin mời!”