Chương 549
Nhiệt độ trong bồn tắm đã ổn định, Tiêu Nhi đã đổ đầy nước thuốc vào trong bồn.
Chất lỏng màu vàng đen đang bốc khói nghi ngút, toàn bộ phòng tắm đều nồng nặc mùi thuốc đắng.
Hoắc Kiến Phong nhìn thấy cảnh này, yết hầu vô thức chuyển động một chút: “Cứ ngâm nước như vậy sao?”
Tiêu Nhi bực tức tát anh một cái: “Đương nhiên là cởi quần áo ra ngâm rồi.”
“Không phải.” Giọng nói của Hoắc Kiến Phong hơi ngập ngừng: “Cô khẳng định rằng nếu ngâm như vậy, sẽ không khiến tôi càng ngâm càng đen hơn càng già hơn chứ?”
Tiêu Nhi lùi lại phía sau một bước, khoanh tay lạnh lùng nhìn anh: “Ngài Hoắc, ngài như vậy là đang nghi ngờ y thuật của tôi sao?”
“Không có, tuyệt đối không có.” Hoắc Kiến Phong nỗ lực dùng những hành động cụ thể để chứng minh. Anh liên tục cởi bỏ quần áo, bước vào bồn tắm, ngâm mình trong chất lỏng màu vàng đen. “Thật sự có thể sao?” Anh quay đầu lại nhìn Tiêu
Nhi, thái độ ngay thang nghe theo. Anh thực sự không nghi ngờ y thuật của Tiêu Nhi, chỉ là bản năng của anh chống lại thứ mùi hắc nồng nặc này, vậy thôi. Khuôn mặt Tiêu Nhi lạnh như băng, nhưng trong lòng lại không nhịn được cười như nở hoa.
Hoắc Kiến Phong như vậy đáng yêu hơn nhiều so với chủ tịch lạnh lùng và độc đoán trước đây.
Cô giả vờ tức giận nói: “Tất nhiên là có thể rồi. Đầu tiên làm ướt tóc và mặt trước, sau đó từ từ ngồi xuống, đừng cử động.”
“.” Hoắc Kiến Phong đáp lại rồi nhanh chóng làm theo.
Nhân lúc anh nhắm mắt nín thở vùi đầu vào nước, Tiêu Nhi nhanh chóng quay mặt sang một bên cười toe toét.
Rất nhanh, Hoắc Kiến Phong lại ngẩng đầu, khuôn, tóc tai đều ướt nhẹp.
Tiêu Nhi ngừng cười, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm. Cô lấy một lọ thuốc mỡ màu đen không có bao bì ở trên chiếc kệ bên cạnh, thoa đều vào lòng bàn tay, sau đó đặt lòng bàn tay lên tóc Hoắc Kiến Phong, thuận theo chiều tóc rũ xuống tự nhiên của anh, thoa vuốt từng sợi.
Lòng bàn tay cô mềm mại ấm áp lực vừa phải, thinh thoáng còn ấn vào huyệt đạo. Mỗi lần cô ấn vào huyệt đạo xong, Hoắc Kiến Phong luôn có loại cảm giác thanh thản.
Khi thuốc mỡ hoàn toàn được thoa đều trên đầu anh, thứ thuốc màu đen chảy xuống theo từng sợi tóc tên đầu của Hoắc Kiến Phong, sau đó mái tóc bạc trắng kia của anh trở lại màu đen một cách thần kỳ.
Hoắc Kiến Phong ngạc nhiên nhìn mình trong gương bên cạnh bồn tắm, thuốc nhuộm tóc mà Vũ Tuyết Như và Hoắc Phương Nam thường dùng hiện lên trong đầu anh.
Nhưng vì đã có vết xe đổ nên anh cũng không hỏi nhiều, chỉ để cho đôi tay của Tiêu Nhi tùy ý mà xoa nắn trên đầu mình.
Bởi vì đã xoa vào hết tóc của anh nên Tiêu Nhi lại lấy ra một đống lớn thuốc mỡ màu đen từ trong cái lọ trong suốt, bắt đầu xoa mặt và cổ cho anh, sau đó đi xuống một đường..
Nước trong bồn tắm càng lúc càng đen, đen sì như là mực đông đặc.
Yết hầu của Hoắc Kiến Phong lại vô thức chuyển động lên xuống, anh ngập ngừng dò xét, nói: “Có phải tôi quá bẩn không? Hay là thay nước đi?”
“Không cần.” Tiêu Nhi lạnh lùng từ chối, lực xoa của tay cô tăng thêm vài phần.
Ngón tay của cô vẫn ấn vài lần vào các huyệt đạo trên người Hoắc Kiến Phong như cũ.
Lúc mới bắt đầu, Hoắc Kiến Phong có thể cảm nhận được huyệt đạo đau nhức ê ẩm, tê dại, nhưng sau đó dần dần anh có thể cảm nhận được hơi nóng từ trong huyệt đạo tỏa ra khiến người ta cảm thấy cả người đều dễ chịu.
Anh cám nhận được sự thay đổi này, không tự chủ được mà nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Nhi đột nhiên VỖ VỖ vai anh: “Được rồi, đứng dậy đi!”
Hoắc Kiến Phong mở mắt ra, nhìn thấy nước thuốc màu đen như mực trong bồn tắm đã bắt đầu chuyển từ màu đen sang màu trắng từ lúc nào không biết, sau đó dần dần biến thành nước bình thường trong veo.
Qua làn nước ấm, anh có thể thấy làn da của mình đã từ màu vàng nâu già nua chuyển sang màu trắng nhợt nhạt bình thường, hơn nữa cho dù là nước da hay cơ bắp đều giống như chứa đầy hơi nước, khôi phục lại sức lực dồi dào.
Hoắc Kiến Phong nhìn thân thể của mình, xương cốt của mình, giọng nói hưng phấn khẽ run: “Quá thần kì rồi. Tiểu Nhi, tôi bình phục rồi, tôi thật sự đã bình phục rồi.”
Hơi nóng ngột ngạt, lại liên tục dùng sức điều trị cho anh khiến cho đôi má của Tiêu Nhi nóng bừng lên, trên trán và mũi lẩm tấm mồ hôi.
Cô đứng ngoài bồn tắm vươn tay kéo Hoắc Kiến Phong đứng dậy.
Những đường nét trên khuôn mặt điển trai như tượng tạc và dáng người cao ngất, sau khi vượt qua gian khổ cuối cùng anh đã trở lại với diện mạo đẹp nhất rồi.
Tiêu Nhi cố gắng hết sức để kiềm chế sự phẩn khích trong lòng mình, nhưng vẫn không thể không đó mat. “Ừm, đã tốt rồi. Có tôi và thuốc thần của ông ngoại, có hai bác sĩ thiên tài kết hợp lại, còn có thể không tốt được sao?”
Cô liếc mắt giễu cợt anh rồi quay lưng đi lấy quần áo trên giá: “Được rồi, mau ra ngoài mặc quần áo vào di!”
Hoắc Kiến Phong đứng trước gương tỉ mi nhìn bán thân một hồi lâu, anh vẫn cảm thấy mình như đang năm mơ.
Anh đã quen với dáng vẻ tuổi già sức yếu của mình nên anh có chút không quen với dáng vẻ của bản thân bây giờ.
Trong phút chốc, anh đột nhiên xoay người, dùng một tay ôm chặ lấy Tiêu Nhi đang ôm quần áo vào lòng: “Tiểu Nhi, cảm ơn cô!”
Tiêu Nhi không kịp đề phòng sự tiếp xúc đột ngột này nên trực tiếp ngã vào trong vòng tay của anh, va vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Bất kể sức lực hay tốc độ, rõ ràng anh đều đã tốt hơn nhiều so với lúc bị bệnh, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng không lạnh như lúc bị bệnh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, cứng đờ.