294
Tiêu Nhi bất ngờ không phòng ngự bị hoảng sợ, tuy rằng trên mặt còn miễn cưỡng vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng thân thể đã không thể khống chế căng thẳng, ngừng thở.
Ngay lúc cô ý thức được bản thân sắp hít thở không thông, Hoắc Kiến Phong bỗng nhiên thẳng đứng dậy, quay trở về.
Ánh mắt của anh nghiêm túc trang trọng mà lạnh như băng, từng chữ rõ ràng nói: “Anh cho em ba ngày để suy nghĩ, hoặc là trả con trai lại cho anh, để anh dẫn nó quay về nước Z, hoặc là em dẫn theo con trai quay về với anh đi. Nếu không, anh sẽ khiến cho hoàn thất này trở thành trò cười.”
Ánh mắt thâm thúy, ngữ khí kiên định không thể xen vào. Nói xong, anh lập tức lưu loát xoay người, đi nhanh về sảnh yến hội.
Không một ai nhìn thấy khóe miệng của Hoắc Kiến Phong gợi lên một chút nhất định phải được giảo cười trong bóng đêm.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, liền biến mất không thấy. Cảm giác áp bách mãnh liệt biến mất, Tiêu Nhi ấn ngực, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mới mẻ.
Cô quá mức chậm chạp, oán hận dậm chân. Cẩu nam nhân, thật sự là quá xấu xa rồi. Gió đêm thổi qua, mang đến mùi mặn của nước biển.
Tiêu Nhi nhắm mắt lại, thở sâu, đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, mới đi vòng quay về sảnh yến hội.
Đại sảnh yến hội, y ảnh tấn hương, ăn uống linh đình.
Hồng Liệt đang cùng trò chuyện với vài người, khi thấy Tiêu Nhi từ cửa đi vào anh lập tức dùng ánh mắt ân cần, vẫy tay với cô.
Tiêu Nhi vừa vặn cũng muốn tìm anh ta, lập tức hiện ra hai phần ý cười, đi qua ôm hoà nói: “A Liệt, em cảm thấy hơi mệt, muốn về tẩm cung nghỉ ngơi trước.”
Đôi mắt sáng ngời của Hồng Liệt lập tức hiện lên sự đau lòng, vươn tay cầm lấy bàn tay có chút lạnh của cô, nhỏ giọng nói: “Được, để anh đưa em về.” Thấy anh muốn xoay người rời đi, nội thần muốn nói lại thôi mở miệng: “Điện hạ, ngài trưởng bí thư bảo ngài ở đây chờ ông ấy!”
Không đợi Hồng Liệt mở miệng, Tiêu Nhi liền chủ động nói: “A Liệt, em không sao, anh cứ làm việc của anh đi, tự em trở về là được rồi.” “Không được. Hồng Liệt nắm tay cô, ánh mắt nhìn quét qua bốn phía, khi nhìn thấy Sa Lệ và Tra A Bằng đang đứng ở góc đợi mệnh anh lập tức vẫy tay.
Hai người lập tức lại đây, chỉnh tề hành lễ nói: “Điện hạ, có gì phân phó?”
Hồng Liệt đưa tay Tiêu Nhi giao cho Sa Lệ. nghiêm túc nói: “Thay ta đưa phu nhân trở về, nhất định phải đưa vào tẩm điện, chiếu cố phu nhân nghỉ ngơi, hiểu chưa?”
Sa Lệ gật đầu cung kính: “Hiểu rồi ạ.”
Hồng Liệt lại phân phó Tra A Bằng: “Cậu phụ trách bảo hộ hai người bọn họ, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì ta sẽ hỏi chuyện cậu.”
Tra A Bằng đã từng điều tra Hoắc Kiến Phong, biết rõ lo lắng của Hồng Liệt, lập tức trịnh trọng gật đầu: “Điện hạ yên tâm, thuộc hạ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Trái tim lạnh như băng của Tiêu Nhi nháy mắt cũng cảm giác được uất thiếp cùng ấm áp, nhưng đồng thời trọng trách trên vai trọng cũng quá nặng. Anh ấy tốt như vậy thì tại sao cô có thể để cho anh ấy trở thành trò đùa của toàn bộ hoàng thất được? “Em không sao, A Liệt, anh cứ tiếp khách cho tốt đi.” Cô cố gắng cười một cái, cho anh ta một ánh mắt an tâm.
Hồng Liệt dịu dàng gật đầu, nhìn theo cô rời đi.
Tình cảm lưu chuyển trong mắt hai người không giống giả tạo.
Nội quan cực kỳ hâm mộ nói: “Điện hạ, ngài cùng phu nhân cảm tình thật tốt, bọn thần thật sự là gấp gáp muốn gọi phu nhân là Tam Vương Phi rồi đó.”
Hồng Liệt cười to, ngữ khí chắc chắn: “Yên tâm, ngày đó rất nhanh sẽ tới.”
Gặp xong ngài bí thư trưởng, Hồng Liệt cuối cùng cũng thăm dò được thân phận đêm nay của Hoắc Kiến Phong.
Anh ta bưng ly sâm banh, nho nhã lễ độ đi đến bên cạnh Hoắc Kiến Phong: “Hoắc tổng, không nghĩ rằng anh ngoại trừ trên phương diện kinh doanh có thành tựu mà ngay cả chính trị cũng cảm thấy hứng thú đó! Vậy mà là đại sứ vinh dự của đại sứ quán.”
Hoắc Kiến Phong vui vẻ cười nhạt, không chút để ý nhấp rượu, nói: “Cũng thường thôi! Tôi cũng không nghĩ đến một người bình thường như anh mà lại là tam vương tử của nước Thanh Bạch.”
Hồng Liệt nhíu mày, đang muốn khiêm tốn hai câu, lại nghe Hoắc Kiến Phong buồn bã nói: “Tôi lại càng không nghĩ đến là, tam vương tử của quý quốc Thanh Bạch, vậy mà cũng có thể làm ra hành động vô sỉ chiếm đoạt vợ con của người khác.”
Bàn tay cầm ly rượu của Hồng Liệt căng thẳng, ý cười khách sáo cương cứng trên mặt.
Anh ta vừa muốn tức giận, nhưng lại thấy có người đi về phía mình và Hoắc Kiến Phong nâng chén thăm hỏi liền lập tức lại ôn hòa hiền hậu cười rộ lên.
Anh ta một mặt nâng chén đáp lại, cười tủm tỉm nói: “Gặp được cô gái tốt tất nhiên là phải biết quý trọng. Không thể bởi vì cô từng chịu nhiều thương tổn nên xem nhẹ vết thương cô ấy giấu trên người. Ngược lại, trước kia người đàn ông kia đôi xử với cô ấy có bao nhiêu tàn nhẫn thì tôi sẽ sẽ bù đắp cho cô ấy gấp mười lần, gấp trăm lần, thậm chí càng hơn nữa. Để cho cô ấy tin rằng thế gian này có ý nghĩa!”
Hoắc Kiến Phong lập tức trong một giây liền tìm được trọng điểm trong lời nói của Hồng Liệt trọng điểm, hắn đang ám chỉ khoảnh khắc mà Tiêu Nhi rơi xuống biển kia, nội tâm tuyệt vọng.
Khóe miệng Hoắc Kiến Phong hơi co rút, ý cười trên mặt càng phát ra sự ôn hòa khéo léo, đè thấp thanh âm lộ ra sự cảnh cáo: “Muốn bồi thường thì cũng không tới phiên anh.” “Hoắc tổng, chuyện này từ miệng anh nói chỉ sợ không tin được đi?” Hồng Liệt lập tức đáp lại, nhíu mày cười khẽ: “Yên tâm, tôi tuyệt không sẽ để cho Noãn Noãn trở lại bên cạnh tên tra nam đã khiến cho cô ấy tổn thương sâu sắc đâu.” Hai ánh mắt đụng vào nhau, ánh lửa văng khắp nơi.
Một lát sau, Hoắc Kiến Phong mỉm cười gật đầu: “Không sai, có đạo lý! Nhưng làm đại sứ lưu trú ở nước ngoài của nước Z, tôi nghĩ đối với công dân của nước Z tôi thì tôi so với Tam vương tử điện hạ, cũng có quyền lên tiếng. Nếu Tam vương tử điện hạ không phải lão niên si ngốc, hẳn là không quên Tiêu Nhi vẫn là công dân nước Z. Chưa từng có xin VISA đi nước Thanh Bạch anh, còn văn kiện xin thẻ xanh thì chờ một lúc là có thể chứng minh thân phận của cô ấy rồi?”
Hồng Liệt sợ run chớp mắt một cái liền vô vị nói: “Không làm thì sao? Tôi nói không cần thì cô ấy sẽ không cần.”
Hoắc Kiến Phong lại gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Đối với quốc gia nhỏ này của quý quốc có thể thật đúng là không cần. Nhưng ở nước Z chúng tôi, đối với mỗi một công dân hợp pháp lưu lạc ở hải ngoại, chúng ta đều đã cung cấp sự bảo hộ ngang nhau. Mà điều quan trọng nhất trong việc bảo hộ chính là đưa bọn họ về nhà”
Hai người đàn ông cao lớn anh tuấn nam nhân đứng chung một chỗ, cười cười nói nói hấp dẫn nhiều ánh mắt của mọi người nhìn lại.
Nhưng bọn anh dùng ngôn ngữ nước Z để nói chuyện với nhau, lại vì khí chất tôn quý như nhau nên mọi người không dám tới gần quấy rầy. Mọi người ở đây không nghe được lời nói mùi thuốc súng của bọn họ mà chỉ cảm thấy hai người trò chuyện với nhau rất vui, cảnh đẹp ý vui. Hồng Liệt híp mắt, áp chế tức giận trong lòng, tùy ý nói: “Chỉ là thẻ xanh VISA mà thôi, nếu làm thì chỉ cần vài thủ tục đơn giản, tuyệt đối gây cản trở quyết tâm vĩnh viễn ở lại nơi này của Noãn Noãn.”
Vĩnh viễn?
Ha! Hắn cũng xứng!
Hoắc Kiến Phong cười nhạt, nâng ly rượu lên: “Ừ, hi vọng là như vậy!” “Nhất định rồi!” Hồng Liệt Kiên định cũng nâng ly rượu.
Hai ly rượu thủy tinh trong suốt đụng vào nhau trên không trung, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Trên mặt hai người đàn ông đều mang theo ý lễ phép mà không mất đi sự tao nhã, thế nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện, ý cười của bọn họ cũng không đạt đến đáy mắt, còn mơ hồ lộ ra lộ ra hàn ý.
Đại sứ Ngu thường trú của nước Thanh Bạch đi qua nên hai người ngưng hắn cuộc trò chuyện giáp thương mang côn của mình.
Đại sứ Ngu năm nay đã gần sáu mươi, tóc hoa râm, tinh thần khỏe mạnh.
Đầu tiên ông lễ phép hành lễ với Hồng Liệt rồi mới quay đầu nói với Hoắc Kiến Phong: “A Phong, đi, theo tôi qua đây, tôi dẫn cậu đến gặp Vua Bhumibol.” “Được.” Hoắc Kiến Phong tao nhã lên tiếng trả lời, hơi gật đầu với Hồng: “Thật có lỗi, ngại quá không tiếp được.”
Trên mặt anh nói thật có lỗi thế nhưng đuôi khóe mắt lại tràn đầy ý cười khiêu khích.
Hồng Liệt nhìn theo bóng lưng xoay người rời đi của anh đi với đại sứ Ngu, âm thầm năm chặt ly rượu trong tay.
Hoắc Kiến Phong, mặc kệ hôm nay anh mang điều kiện gì đến thì tôi cũng tuyệt đối không tặng Noãn Noãn cho anh đâu, tuyệt đối không!
Hồng Liệt đặt ly rượu xuống, nhìn qua bốn phía chung quanh, rồi nhìn thấy Vân Thiên đang ở khu trẻ em liều mạng xếp gỗ.
Dưới bàn tay nhỏ bé nhanh nhẹn của cậu, những khối gỗ nhỏ bé bình thường đã biến thành tòa thành, Transformers. Thậm chí là mẫu hạm hàng không, dẫn tới những con mắt hâm mộ của các đứa trẻ khác.
Ánh mắt Hồng Liệt trở nên mềm mại, anh ta đi đến Vương Hậu Hoa Đạt nhờ bà hỗ trợ nhìn Vân Thiên rồi lo lắng chạy về tẩm cung.