Chương725
Mọi người giật mình, lập tức nghe ngóng xung quanh tìm nơi phát ra tiếng
Từ phía sau bức tường phủ đầy màu tím của hoa tường vĩ, hai bóng người một lớn một nhỏ chậm rãi bước ra trong làn sương mù.
Vân Thiên lững thững đi ở phía trước, trên mái tóc đen có vài giọt sương còn đọng lại, chúng được ảnh mặt trời chiếu xuống, phát ra ánh sáng lấp lánh như những vì sao. Đôi má trẻ con phúng phính của cậu bé hơi ửng đỏ, trắng trắng mềm mềm khiến người ta yêu thích. Con người đen tuyền sâu hun hút lấp lánh ảnh sáng, lộ ra một khi thể bức người, lạnh một chút thì như như Ma quân giảng thế, ẩm một chút thì lại như thiên sứ hạ phàm.
Đảm người Bạch Bách Hợp và Hồng Nhung nhìn đến ngây ngốc, nhất thời ngay cả việc hét lên vì kinh ngạc cũng quên luôn.
Đôi mắt Hoắc Kiến Phong phiêm hồng khỏe miệng bất giác mỉm cười. Anh bước nhanh, một tay ôm lấy cầu bẻ kia vào trong lòng, ôm thật chặt khôngbuông.
Anh nói thẩm trong dầu: Bố mẹ của con đi…
Bo me di…
Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, hít lấy hít để mùi hương trên người đứa bé, cảm giác cả lồng ngực như được lập tràn bởi thứ gì đó, vừa ấm vừa ngọt.
Là này mùi hương này, mùi vừa nãy anh ngửi được chính là mùi hương này!
Cằm Vân Thiên tựa lên vai của Hoắc Kiến Phong, hơi thở quen thuộc quanh quần bên cánh mũi, tản ra khắp mọi nơi.
Đôi môi nhỏ nhắn của cậu bé cong lên, tay lại ghét bỏ đẩy anh ra: “Không thèm bố ôm đầu!”
Hoắc Kiến Phong không nói lời nào, chỉ dùng sức ôm càng chặt hơn, sau đó trực tiếp bế đứa bé lên khỏi mặt đất.
Vân Thiên mỉm cười, đôi lông mày lại nhíu lại: “Bố vừa khỏi bệnh nặng xong, còn dùng sức mà ôm tôi như vậy nữa, nếu mẹ mà biết thì mami sẽ mắng tôi đó.”
Thấy thằng bé tức giận đến phồng mà chu môi, trái tim Hoắc Kiến Phong tan ra thành một vùng nước Sắc mặt anh quay trở lại như bình thường, anh thà văn Thiên xuống đất, hằng giọng hỏi “Con vừa nói gì đó”Nói gì là nói gì a?” Văn Thiên giả bộ như không
biết.
Trong lòng Hoắc Kiến Phong thẩm sốt ruột, trên mặt vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Chính là cái cầu ban nãy con nói lúc vừa đi ra đấy.”
Vân Thiên nghiêng nghiêng đầu, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lát: “À, cái câu lúc nãy đó hà?”
Cậu bé cố ý kéo dài câu nói ra, trong mắt Hoắc Kiến Phong mơ hồ lộ ra một chút vui vẻ, nhưng mà một giây tiếp theo Vân Thiên lại trưng ra khuôn mặt không biểu cảm nói: “Quên rồi.”
Quên rồi?
Vừa nãy rõ ràng là chính miệng cậu nhóc đã thừa nhận gọi anh là “bố”!
Hoắc Kiến Phong cảm thấy trong lòng như bị mèo cảo, nhưng tóm được lúc đáy mắt thằng nhóc chợt lóe lên chút kiêu ngạo và giảo hoạt kia, anh bỗng nhiên thư thái trở lại.
Không gấp, sau này bố con bọn họ có thừa thời gian bồi đắp tình cảm, tương lai còn dài mà
Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp bị khí chất của Vân Thiên làm cho kinh ngạc, giờ phút này mới nhưtỉnh lại khỏi giấc mơ.
“Vân Thiên, cậu chính là Vân Thiên sao?” Hồng Nhung vui mừng vây quanh cậu bé quan sát từ trên xuống dưới: “Trời ơi, cậu hoàn toàn khác với trong ảnh luôn á. Vẫn là gương mặt, ngũ quan ấy, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác. Vừa cao quý, vừa khí phách!”
Lucy để phòng bước lên phía trước, bảo vệ Vân Thiên ở phía sau.
Bạch Bách Hợp thấy bộ dạng si mê của Hồng Nhung, ghét bỏ kéo cô ta lại, hạ giọng nói: “Tuy rằng tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng cô vẫn nên chú ý hình tượng một chút đi. Lau cho sạch nước miếng của cô, người ta vẫn còn là trẻ con đấy!”
“Cô nói những nói cuội cái gì đấy? Tôi đây chỉ đơn giản là đang sùng bái thôi mà!” Hồng Nhung thanh minh, đồng thời đưa tay lên miệng lau một cái: “Đã vào cửa thì đều là khách, vậy mọi người cùng đi gặp bà cụ đi. Dù sao thì còn có người đang chờ thuốc cứu mạng mà!”
Bạch Bách Hợp hùa theo nói: “Đúng vậy! Thiếu chủ, chúng ta cùng nhau trở về, nói rõ ràng với bà chủ rối quyết định”.
Hoắc Kiến Phong rũ mắt nhìn về phía Vân Thiên:
“Có sở không?”Vân Thiên kiêu ngạo dầu môi: “Ông cũng không sợ thì tôi sợ cái gì cơ chứ. Huống hồ, tôi còn cảm thấy nơi này vô cùng thú vị cơ
Lời vừa nói xong, đôi chân nhỏ của cậu bé sải một bước dài, dẫn đầu đi về hướng lâu đài ở phía trước.