Cha của Trần Minh Quân đứng nhìn chầm chầm vào hắn. Nỗi đau đã được kìm nén lại lập tức ùa ra. Ông bước đi có phần loạng choạng về phía Trần Minh Quân, miệng thì nghẹn ngào hỏi:
“Minh... Minh Quân.... là con đó phải không?”
Hắn chưa kịp nói gì thì ở bên trong, mẹ của hắn cũng đứng dậy nhìn ra ngoài. Sau đó ngay lập tức chạy ào ào ra, miệng thì hô to “Minh Quân, Minh Quân”. Bà vượt qua cha của hắn rồi ôm chầm lấy hắn.
Hắn không khỏi lòng đau như cắt, không còn tâm trạng gì mà đùa giỡn. Chỉ nghe tiếng bà thương tâm, nước mắt thì đã khô cạn từ lâu.
“Con của mẹ, trời ơi con của mẹ, sao con lại bỏ mẹ mà đi, sao con để người tóc bạc phải tiễn kẻ đầu xanh”
Cha hắn cũng tiến tới ôm lấy hắn, ông không nói gì, chỉ ôm thật chặt lấy hắn.
Như Ý cũng đã chạy ra đứng bên cạnh nhìn hắn. Đôi mắt đã ướt nhòa ngắn lệ. Cô vẫn chưa thể quên được giây phút sinh ly tử biệt đó. Cái giây phút đó đã cho cô quá nhiều thứ cảm xúc. Đó là lúc cô biết mình không có yêu nhầm người, nhưng đồng thời cũng là lúc cô biết cô đã mất đi người đó mãi mãi.
Đau thương cùng cực lúc nhìn Trần Minh Quân bị chôn vùi đã làm cô bất tỉnh. Bây giờ nhìn Trần Minh Quân đứng ở đó, những cảm xúc cũ lại trào lên. Cô chỉ biết nhìn chằm chằm Trần Minh Quân, tâm tình vốn đã bình tĩnh nay lại dậy sóng, cô lại khóc òa lên. Cô sợ Trần Minh Quân sẽ tan biến đi. Cô sợ trước mắt chỉ là do cô tưởng tượng ra.
Trần Minh Quân nhìn cha hắn, nhìn qua Như Ý, nhìn mẹ hắn, rồi nhìn anh chị em và bà con hàng xóm láng giềng ở xung quanh. Hắn cảm thấy lòng nặng trĩu, nhưng nhiều hơn là sự ấm áp. Giờ phút này hắn cảm nhận rõ tình thương và tấm lòng của mọi người trong gia đình dành cho hắn. Cũng cảm nhận được tấm lòng của người con gái hắn đã yêu. Hắn thở dài một hơi, rồi từ từ giơ hai tay lên ôm lấy cha mẹ hắn, hai bàn tay vỗ vỗ lưng ông bà mà nói:
“Ba …Mẹ … Con xin lỗi, con xin lỗi đã để cho ba mẹ phải trải qua những ngày tồi tệ vừa rồi.”
Sau đó hắn nhìn về các anh chị của hắn:
“Anh … Chị … Em xin lỗi đã trở về muộn thế này, để mọi người phải lo lắng quá nhiều”
Hắn lại nhìn qua người con gái hắn yêu:
“Như Ý… Cảm ơn trời cao vì em không sao. Bây giờ thì anh cũng đã về rồi đây”
Mẹ của hắn nghe xong thì lại gào khóc lên, ôm hắn lại càng thêm chặt thêm.
“Không, không, con đừng đi, con đừng đi, đừng bỏ ba mẹ mà”.
Nỗi đau quá lớn, cho nên bà vẫn còn đang tưởng rằng con trai mình thực là đã chết, là đang nói lời cuối cùng với gia đình.
“Mẹ … Mẹ nhìn con đi. Đây là con trai mẹ bằng xương bằng thịt đây mà, mẹ bình tĩnh lại đi, con chưa có chết mà”
Lúc này bà mới chợt bừng tỉnh, rồi mở to mắt nhìn Trần Minh Quân, tay thì sờ mặt sờ mũi hắn.
“Thật... thật... là thật... con chưa có chết... không được, không thể nói từ chết....Ba nó xem nè, thằng Minh Quân còn sống, nó còn sống.”
Mọi người lập tức bừng tĩnh theo, rồi nhao nhao bu lại Trần Minh Quân. Người một câu ta một câu. Chỉ có Như Ý là vẫn thất thần đứng đó. Cô bị niềm vui và hạnh phúc làm cho thất thần. Cô không biết mình nên làm gì nói gì lúc này.
Khi Trần Minh Quân đi tới sát bên cạnh, cô mới chợt ôm lấy hắn rồi khóc òa lên như một đứa trẻ. Gần một tháng qua đối với cô thực sự là quá nhiều cảm xúc tiêu cực. Quá nhiều lần khóc thương. Quá nhiều lần đau khổ. Trái tim cô gần như đã chết đi sau cái giây phút sinh ly tử biệt đó.
Trần Minh Quân không nói câu nào. Hắn chỉ đứng đó. Hai tay ôm lấy người con gái mà hắn đã dùng mạng của mình để cứu. Cảm nhận được sự nghẹn ngào của cô, hắn cảm thấy rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Sau đó hắn bị mẹ hắn nhéo lấy cái lỗ tai lôi vô nhà
“Giỏi lắm thằng ôn con, còn sống mà không chịu sớm về nhà, đã vậy dám giả ma hù dọa cả nhà.”
“Ui da, đau đau,... không phải vậy đâu mẹ. Úi úi...”
...
Khoảng hai tiếng đồng hồ sau đó. Lúc này mọi người đã đem vứt đi các thứ chuẩn bị cho tang lễ. Đồ gì không nên có cũng đã đem đốt đi hết. Mọi người trong gia đình và một số người hàng xóm đang ngồi quây quần trong phòng khách để nói chuyện với nhau. Trần Minh Quân thì đang bị mẹ bắt ăn hết món này tới món khác để bồi bổ. Nhìn con trai tiều tụy rõ rệt nên bà rất đau lòng.
Trần Minh Quân cũng đã kể rõ đầu đuôi mọi việc cho mọi người. Dĩ nhiên không phải là câu chuyện thật. Đó là câu chuyện do Trần Minh Quân bịa ra. Hắn kể là bản thân bị hôn mê, chắc vì số nạn nhân quá lớn nên mọi người đi tìm không thấy. Đến ngày hôm qua hắn mới tỉnh lại. Sau đó thì được một số người hỗ trợ chi phí đón xe khách về đây.
Mọi người tiếp tục trò chuyện tới hơn nữa đêm mới chịu giải tán, ai về nhà nấy. Chắc chắn qua vài ngày tới, câu chuyện của “người về từ cõi chết” sẽ được lan truyền ngày càng đi xa.
Gần 12 giờ đêm
Lúc này, Trần Minh Quân mới có thời gian ở một mình trong căn phòng quen thuộc của hắn. Sau khi bình tĩnh và ổn định tâm thần. Trần Minh Quân bắt đầu suy nghĩ về những kiến thức mà hắn thu được từ Hư tôn giả. Những chuyện phi thiên độn địa đã không còn là chuyện viễn tưởng chỉ có trong những bộ truyện tiểu thuyết mà hắn từng đọc nữa.
Trong vũ trụ mênh mông này, nhân loại lại là chủng tộc đông đảo nhất. Nhưng có nhiều đẳng cấp nhân loại khác nhau. Về mặt bề ngoài thì không sai biệt lắm. Chuyện này hết sức bình thường, ngay cả trên địa cầu đã có nhiều chủng nhân loại rồi.
Tất cả nhân loại được phân chia theo 10 cấp bậc. Sự phân chia này dựa trên cường độ của sinh mệnh lực cơ bản để tính.
Nhân loại cấp 1 có thể có tuổi thọ cơ bản khoảng 100 vũ niên. Vũ niên là đơn vị thời gian dùng chung trong vũ trụ khi giao lưu đa hành tinh, 1 vũ niên tương đương 2 năm trên Địa Cầu. Nhân loại cấp 2 có tuổi thọ cơ bản là 200 vũ niên. Cứ thể tính lên thì nhân loại cấp 10 có tuổi thọ cơ bản cũng phải tương đương với 10 vạn năm trên Địa Cầu.
Tuổi thọ cơ bản tức là tuổi thọ của đối tượng không có tu luyện. Cấp bậc nhân loại càng cao thì càng khó duy trì nòi giống. Thời gian trưởng thành cũng dài hơn. Do đó số lượng cũng sẽ càng ít hơn. Dựa theo đó, nhân loại trên địa cầu thậm chí còn chưa thể tính là cấp. Hết sức là nguyên thủy. Cấp bậc sinh mạng càng thấp thì tu luyện càng khó khăn.
Bên cạnh nhân loại, vẫn còn nhiều chủng loài sinh mạng trí tuệ khác, nhiều không đếm hết. Nổi bậc là Long tộc, Phượng tộc, Hầu tộc, Xích tộc, Quy tộc, Hồn tộc,... Những chủng tộc trí tuệ thấp hoặc không có trí tuệ đều gọi chung là dã thú. Dã thú có được tu vi thì gọi là yêu thú. Yêu thú một khi sinh ra Nguyên Thần thì sẽ sinh ra trí tuệ, lúc đó sẽ được gọi là linh thú. Không tồn tại khái niệm yêu thú hay linh thú có thể hóa hình thành nhân loại. Hoặc ít nhất là chưa từng ai thấy qua chuyện đó.
Thông thường thì chủng tộc giống nhau sẽ cùng sinh sống gần nhau, đa phần là trong cùng một tinh hệ. Các tộc lớn thường có phạm vi phân bố to lớn hơn. Các tộc cũng không phải hoàn toàn thù địch nhau mà mối quan hệ cũng giống các quốc gia trên Địa Cầu. Một số tinh hệ thì càng là hỗn tạp chủng tộc.
Gần như là không có một cá nhân nào trong bất kỳ chủng tộc trí tuệ nào mà không tu luyện. Chỉ hơn thua nhau tu vi mà thôi. Cũng có những nơi không có tu luyện như Địa Cầu. Một khi được phát hiện là gần như ngay lập tức sẽ bị nô dịch.
Nhưng mà!!!… Địa Cầu thực sự không có tu luyện giả sao? Như vậy thì đại trận phong tỏa không gian dịch chuyển khổng lồ bảo vệ toàn bộ hệ Mặt Trời từ đâu mà có. Lúc trước thì Trần Minh Quân có thể sẽ không tin, nhưng sau khi có được trí nhớ của Hư tôn giả thì Trần Minh Quân đã gần như chắc chắn rằng Địa Cầu cũng không có đơn giản như mặt ngoài của nó, hoặc có thể nói là toàn bộ “Hệ Mặt Trời” không có đơn giản như mặt ngoài của nó.
Chưa kể đến “Dực Long” và “Trường Long” từ đâu mà loài người trên Địa Cầu biết đến? Bởi vì bọn chúng hoàn toàn có thật chứ không phải giả tưởng như những gì hắn đã từng được biết.