Phương Thiên Bá đã rất nhiều ngày không bước chân ra ngoài. Nhất là sau khi trải nghiệm cảm giác toàn thân bị khống chế. Từ giây phút đó trở đi, Phương Thiên Bá đã hiểu, hắn và Trần Minh Quân là hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
Không chỉ hắn, cho dù là Kha Bất Bại, Liêu Đình Chiến hay tất cả vệ thần của Bán Nguyệt Đại Lục có xông lên cùng lúc thì cũng chẳng có gì khác nhau. Nói một cách khó nghe thì chính là một đám gà đất chó sành mà thôi, đối phương phất tay một cái là có thể đập cho bể nát. Đó là những gì Phương Thiên Bá đã kết luận.
Hiện tại, Phương Thiên Bá đã loại bỏ hoàn toàn mọi ý định chống lại hoặc tính toán Trần Minh Quân. Chuyện duy nhất hắn lo sợ lúc này là không biết thái độ của Trần Minh Quân đối với hắn ra sao.
Theo Phương Thiên Bá suy nghĩ, sự tồn tại của hắn ở Quân Giáng Thành không thể nào thoát khỏi ánh mắt của đối phương. Thành ra, từ lúc bị khống chế cho tới giờ, hắn luôn ở yên trong phòng chờ đợi. Hơn nữa, hắn cảm thấy có một ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào hắn, làm cho tâm trạng của hắn luôn trong trạng thái căng thẳng.
Trên thực tế, Trần Minh Quân đúng là có để ý đến Phương Thiên Bá. Muốn không để ý cũng không được. Bởi vì cả Quân Giáng Thành chỉ có hai tu sĩ cấp độ vệ thần. Một người là Phương Thiên Bá, người còn lại dĩ nhiên là Hà Bố Thiên.
Nhưng để ý là để ý, Trần Minh Quân cũng không có ý định sẽ đến gặp Phương Thiên Bá. Hắn để ý đến Phương Thiên Bá là vì phòng ngừa mà thôi. Sự phòng ngừa này không phải phòng ngừa cho an toàn của chính hắn mà là lo cho an toàn của người dân trong thành.
Dù sao thì sức phá hoại của một tu sĩ cấp vệ thần cũng không nhỏ. Cho nên, ngày nào Phương Thiên Bá còn ở Quân Giáng Thành thì Trần Minh Quân vẫn sẽ luôn giám sát hắn ngày đó.
Phương Thiên Bá không biết suy nghĩ của Trần Minh Quân. Nếu mà biết, không biết hắn có chửi thề hay không? Nhưng mà, hiện giờ Phương Thiên Bá cũng có chút hối hận. Hối hận vì sao hơn nửa năm trước không rời khỏi Quân Giáng Thành.
Vốn hắn đến Quân Giáng Thành là để tìm gặp và nói chuyện với Trần Minh Quân. Nhưng khi ở trong thành một thời gian, hắn xác định rằng Trần Minh Quân không có mặt. Đáng lý ra hắn đã quyết định rời đi, nhưng vì thấy những người bên Chiến Thần Điện vẫn chờ nên hắn cũng chờ theo.
Sự việc có liên quan tới Chiến Thần Điện thì hắn không lo lắng Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến có thể trách hắn. Càng sẽ không đột ngột tiến hành chiến tranh xâm lược. Cho dù có muốn chiến, cũng là phải chờ cho đoàn người Chiến Thần Điện đã rời đi mới được.
…
Cứ như vậy gần nửa tháng trôi qua
Một ngày này, toàn bộ Xa Quốc nhận được thông tin chấn động. Đương kim hoàng đế Xa Quốc, Cửu Ngôn hoàng đế, dưới sự đồng thuận của toàn bộ văn võ bá quan, đã dâng lên quốc gia, hướng tới Vệ Thần Trần Minh Quân để thỉnh Thần, nguyện ý đem Xa Quốc trở thành tín đồ quốc gia của riêng Vệ Thần Trần Minh Quân.
Tin tức trên được chiếu cáo toàn thiên hạ, không chỉ lãnh thổ Xa Quốc, còn thông tri đến các quốc gia láng giềng gần xa. Ước định 3 tháng sau sẽ tiến hành đại lễ thỉnh Thần. Cũng gửi thư mời đến các quốc gia lân cận cùng các thế lực lớn đến tham dự.
Đồng thời, Xa Quốc cũng không còn gọi là Xa Quốc. Bắt đầu đổi tên thành Lạc Hồng, dưới danh nghĩa là một quốc gia riêng của Vệ Thần, nên sẽ được gọi là Lạc Hồng Thần Quốc.
Điều này cũng có nghĩa là, bên trong phạm vi Lạc Hồng Thần Quốc, sẽ không dung bất cứ tín ngưỡng nào khác, chỉ có thể có một tín ngưỡng, đó chính là Vệ Thần Trần Minh Quân.
…
Trên một hòn đảo nọ, nơi đặt trụ sở của liên minh Vệ Thần. Bên trong một tòa cung điện vàng son rực rỡ. Cũng là nơi ở của minh chủ liên minh Vệ Thần, Tát Ba Lan Vệ Thần.
Bình thường, cả tòa cung điện vô vắng vẻ, chỉ có rất ít nhân viên có phận sự lui tới. Nhưng hôm nay lại đặc biệt khác thường. Phía bên ngoài cung điện, đứng rất nhiều hung cầm mãnh thú. Chúng đều là tọa kỵ của những vị khách đến nơi này dự hội nghị.
Cứ một chút thời gian thì lại có thêm một vị khách xuất hiện. Có thể là đến từ trên không trung, cũng có thể đến từ mặt đất. Nhưng tất cả đều có đặc điểm chung, đó là cưỡi một tọa kỵ để đến.
Lúc này đây, một tiếng chim thánh thót vang lên. Từ xa xa, có thể nhìn thấy hai cái bóng mờ ảo xuất hiện trên bầu trời. Chúng đang cực tốc bay về hướng cổng cung điện. Một cái bóng thì đen như mực, cái còn lại thì vàng chói lấp lánh, tương phản đến cực hạn.
Rất nhanh, hai con hung cầm đáp xuống chỗ chờ của tọa kỵ. Kha Bất Bại cùng với Liêu Đình Chiến bước xuống. Một người phụ trách tiếp đón lập tức tiến lên cung kính chào
“Xin chào 2 vị đại nhân! Kính xin hai vị đại nhân trình ra lệnh bài của liên minh”
Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến cũng không ừ hử gì. Chỉ lạnh nhạt lấy từ trong người ra một cái lệnh bài kim sắc, trên đó khắc duy nhất một chữ MINH.
Nhìn thấy vậy, người phụ trách cũng lấy ra một tấm lệnh bài có khắc chữ LIÊN đưa đến gần lệnh bài chữ MINH. Hai lệnh bài tiếp xúc với nhau thì đồng thời cùng phát ra một loại chấn động.
Người tiếp đón gật đầu, thu lại lệnh bài chữ LIÊN rồi cung kính nói
“Cảm ơn 2 vị đại nhân hợp tác! Kính mời 2 vị đại nhân vào trong”
Nói xong, hắn cúi người thật thấp, cũng làm một cái động tác mời.
Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến chỉ ừ một tiếng rồi nhẹ nhàng bước qua cánh cổng đi vào bên trong cung điện.
Đúng lúc này, mặt đất bỗng vang lên những âm thanh rầm rập. Cho thấy có một vật gì đó rất nặng đang phi nước đại tạo ra chấn động. Sau đó, bụi mù bốc lên. Làm cho những người gác cổng cũng phải không tự chủ được mà dùng linh khí hóa giải bụi đất đi nơi khác.
Khi bụi mù tán đi, người ta mới thấy một con hung thú to như một chiếc xe tải lớn. Hình dáng của nó khá giống con voi, nhưng lại không có chiếc vòi. Thay vào đó là một chiếc sừng nhọn đâm thẳng ra trước. Kết hợp với hai chiếc răng nanh dài và chĩa ra hai bên. Nhìn như 3 mũi nhọn của một cây đinh ba vậy.
Lớp da của con thú này có màu ngăm đen như kim loại. Khi va chạm với xung quanh còn tạo ra tiếng kim thiết va chạm, vô cùng chắc chắn.
Một tiếng cười ha ha vang lên
“Ha ha ha … thật là không có ý tứ, con Thiết Bì Cự Thú này là ta mới thu phục được. Cho nên điều khiển còn khá vụng về, đã làm xấu mặt rồi, xin mọi người thông cảm”
Vừa nói, tên này lại vừa điều khiển Thiết Bì Cự Thú ép thẳng tới một vị trí đẹp. Làm cho con hung thú khác đang đứng ở đó bị ép văng ra chỗ khác. Con hung thú kia hung hăng nhìn vào cự thú, định tỏ chút thái độ. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt cự thú, nó lập tức cụp đuôi, ngoan ngoãn nhường chỗ.
Thấy vậy, từ bên trong cổng cung điện, ánh mắt vị chủ nhân của con hung thú cũng lóe lên vẻ tức giận. Nhưng nghĩ tới người kia là ai thì chỉ có thể hậm hực nuốt giận vào lòng, cước bộ tăng tốc, đi nhanh vào cung điện. Rõ ràng là muốn áp dụng câu “mắt không thấy thì tim không đau”
Những người tiếp đón thấy một màn này, cũng chỉ có thể nhìn nhau, âm thầm cười khổ trong lòng. Sau đó, một gã trong số đó bước nhanh lên nghên đón
“Xin chào đại nhân! Kính xin …”
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy một vật bay thẳng vào ngực mình. Đó chính là lệnh bài chữ MINH của người kia. Kèm theo đó còn có giọng của người kia truyền tới
“ y da, thôi kiểm tra nhanh đi. Đừng có nói mấy lời dài dòng đó ra, ta nghe mãi mà mệt”
“Dạ vâng”
Người tiếp đón dường như cũng hiểu rõ vị khách này, hắn nghe vậy thì chỉ dạ dạ, rồi nhanh chóng kiểm tra lệnh bài. Sau khi kiểm tra xong, hắn cung kính dâng lên bài lên trả lại. Miệng định nói mấy câu máy móc kia thì lại bị cắt ngang.
“Rồi rồi, biết rồi, ta đi vào đi, khỏi nói nhiều”
“Dạ vâng”
Người tiếp đón cũng chỉ đành nói đúng 2 chữ dạ vâng, rồi cung kính lùi ra một bên.
Người nọ bước nhanh vào trong, đúng lúc nhìn thấy thân ảnh Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến đang đi ở phía trước. Dáng dấp có vẻ khá là vội vàng. Hắn liền cười ha hả lớn tiếng kêu
“ y cha! Chẳng phải là Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến đây sao. Làm sao? Nhìn thấy bản tọa thì khó chịu lắm sao? Chẳng phải chỉ là luận bàn có hơi nặng tay thôi sao? Hà cớ gì phải vội vội vàng vàng đi nhanh như vậy?”
Nghe thấy những lời này, Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, cả hai cùng nhau quay người lại. Kha Bất Bại cố nặng ra một nụ cười còn khó côi hơn là khóc rồi nói
“Thì ra là Khắc đạo hữu, hai người chúng ta chỉ là không muốn làm chậm trễ thời gian của minh chủ. Nào có ý tránh né gì đạo hữu đâu. Mấy chuyện luận bàn gây chút ít thương tích dĩ nhiên là chúng ta không để bụng rồi”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng vừa mới tới mà thôi!” Liêu Đình Chiến cũng cười sượng nói thêm vào.
“Khắc gì mà Khắc! Nói bao nhiêu lần rồi, tên của ta là Khắc Khắc Khắc, không phải là Khắc, cũng không phải Khắc Khắc. Gọi không đúng tên người khác là thiếu tôn trọng lắm biết không hả?”
Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến liếc nhìn nhau, không hẹn mà cũng nương theo
“Rồi rồi, là Khắc Khắc Khắc đạo hữu. Đây là do chúng ta nhất thời quên mất, đạo hữu chớ trách.”
“Ha ha ha, dĩ nhiên là ta không trách hai vị đạo hữu rồi. Nhưng nói gì nói, nhầm lẫn thì phải bị phạt. Thôi thế này đi, sau buổi hội nghị này, hai vị bồi tiếp ta luận bàn mỗi người một trận. Sẵn đó chúng ta cùng nhau trao dồi kỹ năng chiến đấu. Hai vị thấy rất thỏa đáng đúng không?”
Khắc Khắc Khắc cười ha hả lên rồi nói. Lời nói ra làm cho Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến không khỏi biến sắc. Bọn họ đều đã bị luận bàn với tên cuồng ma chiến đấu này làm cho sợ rồi. Làm sao lại dám ló mặt ra để đối phương bắt được thóp cơ chứ.
“Chuyện này! Thú thật với đạo hữu, hai chúng ta đang có sự vụ quan trọng trong người. Khó lòng mà bồi tiếp được đạo hữu. Sau này có dịp, nhất định chúng ta sẽ cùng đạo hữu trao dồi thêm”
Kha Bất Bại uyển chuyển từ chối, nhưng cũng cho một cái hứa hẹn hư vô.
“Ha ha ha, không sao không sao. Ta cũng biết hai vị chắc sẽ bận rộn lắm. Nên ta cũng tính kỹ cả rồi. Sau khi hội nghị kết thúc, ta sẽ đến nhà của hai vị chơi. Hai vị có việc thì cứ làm, ta sẽ chờ. Dù sao ta cũng rảnh mà. Có phải ta làm hai vị cảm động lắm không? Ha ha ha ….”
Vừa nói Khắc Khắc Khắc vừa tiến lên, tay khoác lên vai của Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến rồi cùng bước đi. Người không biết mà nhìn vào còn tưởng ba người bằng hữu đang sánh vai mà đi.
Kha Bất Bại cùng Liêu Đình Chiến lại biến sắc, cả người như ngốc trệ ra. Đôi chân cũng không tự chủ được mà bị Khắc Khắc Khắc kéo đi.