Hư Linh trả lời
“Xin lỗi chủ nhân, thực ra ta có phát hiện, nhưng với trình độ của nàng ta hiện tại thì không có khả năng trước mí mắt của ta mà có thể thể gây thương tổn được cho chủ nhân. Cộng với việc ta đang nghiên cứu phương án huấn luyện nhân thủ số lượng lớn. Cho nên ta mới chưa kịp nói cho chủ nhân.”
“Thôi được rồi, ta cũng chỉ hơi bất ngờ thôi. Thật ra cũng không có gì nguy hiểm. Nhưng mà sau này khi phát hiện dị thường, dù có nguy hiểm hay không thì cũng nhất định phải ưu tiên báo cho ta biết.”
“Vâng, chủ nhân”
Trao đổi nhanh với Hư Linh xong thì hắn đã ngồi xuống ngay ngắn. Kêu một tô bún mắm, trong lúc chờ đợi thì hắn ngó qua quyển sách mà vị tiền bối kia đang đọc. Sách nội công đạo gia hiện đại có tựa đề là “Quan hệ giữa huyệt đạo và kinh mạch”. Hắn không khỏi âm thầm thán phục. Vị tiền bối này thật là rất siêng năng tìm hiểu. Hắn đã từng thấy qua trong động phủ đủ thứ sách về đông y và khí công, từ Hán tự tới Tiếng Việt, từ cổ tới hiện đại. Có lẽ vị tiền bối này đang tìm kiếm con đường phía sau Linh Đồ nhất trọng là gì.
Người sống ở trên Địa Cầu này, nhất là người đông phương. Cho dù chưa từng tiếp xúc qua văn hóa khí công thì gần như ai cũng có nghe về đan điền khí hải. Cho nên một cách vô tình mở ra được khí hải cũng là chuyện có thể hiểu. Nhưng mà ai có thể nghĩ đến chuyện tại các huyệt đạo khác cũng mở ra khí hải. Một phần rất lớn chính là do cái huyệt tên Khí Hải làm người ta hiểu lầm. Sẽ có rất nhiều người nghĩ rằng chỉ có tại huyệt Khí Hải mới có thể mở ra được khí hải, tức là đan điền trong khái niệm người luyện nội công, khí công.
“Hình như chị rất thích đông y, chị là một bác sĩ đông đúng không?”
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
“Thì thấy chị chuyên tâm đọc sách đông y quá nên em mới nghĩ vậy. Tình cờ là em cũng rất am hiểu đông y. Nhất là về kinh mạch và huyệt đạo. Nói không phải khoe, em còn phát hiện rất nhiều vấn đề thú vị. Chỉ có đều nói ra mọi người không tin mà thôi.”
“ồ... vậy sao? Cái gì thú vị đâu, nói chị nghe thử xem”
“Nói ra chị đừng có nghĩ em tâm thần nghe. Em phát hiện các huyệt đạo trên kỳ kinh bát mạch dường như ẩn chứa một cái không gian riêng. Thể hiện rõ ràng nhất là huyệt Khí Hải. Nhưng mà những không gian này dường như là ẩn mình. Cần phải có một loại lực lượng nào đó mới có thể mở ra.”
Nói tới đây hắn nhìn qua thấy vị tiền bối kia dường như đang thất thần mà nhìn mình chăm chăm. Hắn không khỏi làm giả một cái bộ mặt buồn rầu vì không ai hiểu thấu mà nói:
“Em biết chị đang nghĩ em bị ảo tưởng chứ gì. Em mà nói với ai thì cũng đều nhận lại được nhận xét như thế. Chỉ kém đưa em đi bệnh viện tâm thần thôi.”
Lúc này vị Bà Chúa Xứ Núi Sam mới chợt lấy lại tinh thần. Cô lắc đầu mỉm cười rồi nói:
“Không phải không phải, chị thấy em nói rất nghiêm túc không có vẻ gì là đùa giỡn. Do chị đang suy nghĩ nên thất thần mà thôi”
Bản thân cô ta thực sự có chút thất thố. Câu nói của Trần Minh Quân như một lời cảnh tỉnh. Giúp cô ta không khỏi bừng tỉnh đại ngộ. Được biết trước đây rất lâu, cô ta chỉ là một cô nhi. Được một vị đạo sĩ nhận nuôi. Vị đạo sĩ kia dạy cô thổ nạp tu luyện khí công. Cô ta rất nhanh thì tiếp cận được những kiến thức tu hành thô thiển từ cha nuôi của mình. Đồng thời còn cải biến không ít, từ chân khí tu ra được linh khí. Cuối cùng đến năm 25 tuổi thì cô ta thành công mở ra đan điền tại huyệt khí hải. Từ đó thu được pháp thuật vô thượng, trở thành thần tiên. Tất cả đều là do cô ta tự mò đường trong bóng tối mà đạt được.
Nhưng sau khi tu luyện tới cực hạn, linh khí đã không thể nào tồn trữ được thêm trong đan điền thì cô ta gặp bình cảnh đó cho tới bây giờ. Đơn giản là không biết phải làm gì tiếp theo. Thời điểm vẻ ngoài già đi tới 30 tuổi thì cô ta bắt đầu có thành quả trong nghiên cứu tín ngưỡng lực. Nó giúp cô ta giảm phần lớn sự lão hóa của thân thể. Tới nay thì nhìn bề ngoài cũng chỉ tầm 35 tuổi mà thôi.
Cô ta tìm đọc rất nhiều sách vở nói về khí công và kinh mạch. Đó là cách cô ta tìm ra rất nhiều điều trên con đường tu luyện. Nhưng để tìm thấy con đường tiếp theo thì nó vẫn vô dụng sau cả trăm năm tìm kiếm.
Hôm nay nhờ Trần Minh Quân mà cô ta đã có hướng đi. Chính bản thân cô ta cũng bị ảnh hưởng quá nhiều từ sách vở và tri thức trên Địa Cầu nên đã lầm tưởng đan điền chỉ có một. Dựa theo Trần Minh Quân nói thì cô ta suy đoán khả năng còn có thể mở ra nhiều cái đan điền hơn nữa. Dưới tình huống không có con đường nào thì con đường này đúng là rất không tệ để thử nghiệm. (Văn hóa trên Địa Cầu gọi Khí Hải là Đan Điền)
Cô ta lập tức đứng lên, nhìn Trần Minh Quân nghiêm túc mà nói:
“Tiểu đệ đệ, ta tên là Liễu Nữ Nhân. Rất cảm ơn đệ hôm nay vô tình chỉ điểm mang lại cho ta lợi ích vô cùng to lớn. n tình này không gì sánh được. Đây là danh thiếp của ta, chỉ cần tiểu đệ đệ có nguyện vọng gì có thể gọi cho ta. Ta nhất định sẽ cho tiểu đệ đệ một cái kinh hỉ to lớn để báo đáp.”
Vừa nói cô ta vừa móc trong người ra một tấm danh thiếp. Đó là một tấm danh thiếp màu hồng đẹp mắt, chất liệu cứng vô cùng, nhưng lại rất nhẹ. Một mặt thì trắng thông tin, mặt còn lại chỉ có ba chữ LIỄU NỮ NH N cùng với số điện thoại bên dưới.
Không chờ Trần Minh Quân kịp phản ứng thì cô ta đã nhanh chóng rời đi. Một thoáng đã mất dạng trong dòng người. Nhìn theo hướng Liễu Nữ Nhân biến mất một lúc thì Trần Minh Quân mỉm cười. Sau đó hắn nhìn xuống tấm danh thiếp trên bàn.
“Thật là một vị tiền bối cao nhân, vừa thông minh lại vừa nhạy bén. Ta chỉ nói bóng nói gió một chút thôi mà đã minh ngộ tất cả. Hy vọng lần này trở về tiền bối có thể đột phá linh đồ nhị trọng.”
Trần Minh Quân nói không sai. Hiện tại Liễu Nữ Nhân đang nhanh chóng trở lại thạch động để bế quan tìm hiểu các huyệt đạo khác. Mục đích chính là tìm cách mở ra thêm một cái đan điền. Với thiên tư hơn người, ngộ tính phi phàm, tin chắc không bao lâu Liễu Nữ Nhân sẽ bước ra một bước quan trọng trong cả đời của nàng.
Nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ thì Trần Minh Quân đang thử sức chạy bộ từ thành phố Châu Đốc về tới Thiên Cấm Sơn thuộc huyện Tịnh Biên, An Giang. Hắn chỉ chạy với tốc độ vừa phải, không quá gây chú ý cho người dân xung quanh. Hắn không định chạy một mạch về tới nhà mà sẽ dừng nghỉ chân một đêm ở thị trấn Nhà Bàng.
Không phải tự nhiên mà hắn lại thích hành xác như vậy. Trong thời gian tu luyện chân khí và khai mở huyệt đạo thì thường xuyên vận động mạnh sẽ giúp cơ thể thích nghi nhanh với nhiều sự thay đổi lớn. Nhất là tốc độ tu luyện và khai huyệt của hắn lại rất nhanh. Nếu không cố gắng tìm việc nặng nhọc để làm thì rất dễ dẫn tới không làm chủ được hoàn toàn sức mạnh. Nhưng thật ra hắn và Hư Linh lo lắng là thừa, bản thân hắn là linh thể. Có gì xuất phát tự nội tại mà hắn không chưởng khống được đâu. Thế nhưng cũng không sao, xem như đây là một hành trình tạo kỷ niệm.
Chạy không quá một giờ sau thì hắn đã tới thị trấn Nhà Bàng. Bây giờ đã là xế chiều, hắn tùy ý tìm một quán cà phê võng ở ven đường rồi tấp vào. Chủ yếu là để nằm thả lỏng cùng với thưởng thức một chút vị mát ngọt của đặc sản thốt nốt.
Lúc này màn hình tivi của quán đang phát một cảnh trong phim truyền hình Thiên Long Bát Bộ. Đó là cảnh Đoàn Dự đang bị lão đại của tứ đại ác nhân là Đoàn Viên Khánh nhốt trong một thạch động cùng với Mộc Uyển Thanh. Đoàn Viên Khánh đã hạ xuân dược cho Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh, ý đồ để Đoàn Dự phát sinh quan hệ thân xác với Mộc Uyển Thanh nhầm hạ nhục Đoàn gia Đại Lý. Vua của Đại Lý là Đoàn Chính Minh hay tin nên đến cứu cháu trai. Trong lúc hai bên đối thoại thì Đoàn Viên Khánh tung ra một chiêu Nhất Dương Chỉ về phía Đoàn Chính Minh nhầm chứng thực thân phận cựu thái tử của hắn. Sau khi chứng kiến Nhất Dương Chỉ thì Đoàn Chính Minh đã biết thân phận đối phương. Sau đó liền gọi đối phương là “tiền bối” nhầm thể hiện tôn trọng với tiền nhân...
Trong lúc Trần Minh Quân nhìn cảnh phim này thì trong đầu không khỏi chợt lóe linh quang.
“Đúng rồi, mình có thể tái hiện các kỹ năng kiếm hiệp mà mình từng biết. Ví dụ như Nhất Dương Chỉ, Lục Mạch Thần Kiếm, Hàn Long Thập Bát Chưởng, Như Lai Thần Chưởng,... rất nhiều chiêu thức ngưu bức sử dụng chân khí có thể làm được. Trong tiểu thuyết thì Kim Dung gọi là nội lực hay nội công. Nhưng kiến thức về kinh mạch và huyệt vị cũng như cách thi triển chiêu thức thì hoàn toàn khả thi. ”
Hư Linh nói:
“Chủ nhân, kỳ thực ta cũng định nói với ngài điều này. Quá trình khai mở huyệt đạo có thể sẽ rất dài lâu. Trong thời gian đó tu vi của ngài sẽ không có tiến triển. Do đó ngài cần học một số chiêu thức để có thể có khả năng tự vệ. Mặc dù ta có thể đảm bảo 100% an toàn cho ngài. Tuy nhiên nếu đụng chuyện gì cũng điều do ta xuất thủ thì chủ nhân sẽ không học được điều gì cả.”
Trần Minh Quân đáp:
“Ngươi nói hoàn toàn đúng. Kỳ thực có ngươi thì an toàn của ta đã được tuyệt đối đảm bảo. Cho nên ta có thể thoải mái mà xông pha. Không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không mượn nhờ lực lượng của ngươi. Như vậy ta mới từng bước làm chủ được thực lực của mình. Cũng đồng thời từng bước đề cao kỹ năng chiến đấu của ta.”
Hắn nhìn qua màn hình tivi đang diễn ra cảnh đánh nhau quyết liệt. Rồi bất chợt đứng dậy, một bộ dạng hào hùng, một tay chống nạnh, một tay thì chỉ về tivi mà nói:
“Vậy thì trước tiên sẽ bắt đầu từ các chiêu thức mà Kim Dung đã viết trong tiểu thuyết đi”
Trong lúc nhất thời cao hứng thì hắn nói chuyện ra miệng. Người xung quanh không khỏi nhìn hắn chăm chăm như nhìn một tên thần kinh. Hắn cũng phát hiện ra mình lỡ lời. Đành từ từ thu tay lại, ngồi xuống uống nước rồi làm ra vẻ như chưa có gì xảy ra. Trong lòng thì không ngừng gào thét
“Hây da.... thật là xấu hổ chết đi được!!!”
Kỳ thực, da mặt của hắn khá mỏng, không được dày bao nhiêu. Chắc còn phải luyện tập nhiều mới dày lên được.