Mục lục
Thất Sơn Tiên Môn - Quân KaKa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng chuyện được Tiểu Mạn nói ra. Từ lúc cô chỉ là một cô gái bình thường trong thế tục. Rồi bị bắt và trở thành gái làng chơi. Cuối cùng là bị bán cho Hỏa Lão. Quá trình sinh sống trên Hỏa Đảo ra sao. Ở đó có cái cảnh tượng gì. Các cô gái bị đối xử như thế nào. Đều nói rõ mồn một với mọi người.

Lạc Phượng Yên càng nghe thì càng không thể tin nổi. Cô không ngờ vị cô nương xinh đẹp khả ái này lại có một quá khứ khủng bố như vậy. Đó là quá khứ mà rất nhiều cô gái sẽ không thể nào vượt qua để sống tiếp được.

Khi Tiểu Mạn kể xong, nước mắt cô đã ướt nhòa. Mỗi lần kể lại, chẳng khác nào là một lần sống lại những ngày tháng đó.

Trần Minh Quân thở dài, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô. Rồi ôm cô vào lòng. Hắn biết, bây giờ Tiểu Mạn cần nhất là một cái ôm an ủi.

Được một lúc thì hắn buông cô ra, rồi nói với cô.

“Tiểu Mạn, chúc mừng em, bây giờ thì em đã được tái sinh rồi”

Một câu nói bình thường, nghe như một lời sáo rỗng, nhưng có tác dụng nhắc nhở rất lớn với Tiểu Mạn. Cô đã bình tĩnh hơn, sau đó thì nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười không chỉ có bề ngoài mà còn bao gồm cả trong lòng cô.

“Em biết rồi, cảm ơn anh”

Lạc Phượng Yên cũng nhanh chạy lại ôm Tiểu Mạn. Phận là nữ nhi với nhau, cô càng hiểu rõ hơn khó khăn mà Tiểu Mạn phải vượt qua.

Một đệ tử Bửu Sơn Kỳ Hương không nhịn được mà đấm vỡ cái bàn tre trước mặt mà mắng.

“Súc sinh! Đúng là một tên súc sinh mà”

Giác Linh Chân Nhân nghe xong thì thở dài.

“Nam Mô A Di Đà Phật … Thật không ngờ bao nhiêu năm qua chúng ta đã dung túng cho một tên ác đồ như vậy làm hại chúng sinh. Ta thật cảm thấy vô cùng hổ thẹn.”



Trần Minh Quân liền nói

“Tiền bối! cũng không thể nói vậy. Vãn bối tin rằng, nếu tiền bối biết chuyện thì cũng sẽ không để sự việc xảy ra như vậy. Bản thân tên Hỏa Lão đó cũng không có tầm thường như những gì mọi người biết. Cũng không thể trách ai được.”

“Ý của cậu là vẫn còn có chuyện chưa nói hết?”

“Đúng vậy, Hỏa Lão không phải là tu sĩ của Việt Quốc chúng ta. Hắn tên thật là Tomi Tanaka, là ninja của J Quốc. Hắn được gia tộc Tanaka cử đến đây nằm vùng, mục đích là thu thập tình báo. Trong thời gian ở đây, hắn đã bắt giữ, cưỡng hiếp và giết hại cả trăm ngàn phụ nữ vô tội. Xương cốt và thi hài bọn họ đều được chôn bên dưới Hỏa Đảo. Cũng có không ít tu sĩ người Việt chết dưới tay các sát thủ của gia tộc Tanaka, nguyên nhân cũng vì những thông tin mà hắn cung cấp. Hỏa đảo mà mọi người biết chỉ là cái bình phong. Hỏa đảo thực sự thì ở một nơi bí mật khác.”

Nói đến đây, Trần Minh Quân cũng giải khai phong tỏa cho 8 người trong thập đại tán tu. Bởi vì theo quan sát của hắn nãy giờ, từng cử chỉ và ánh mắt của họ đều không cho thấy họ có liên quan gì tới Trịnh Phúc.

“Các vị! Thứ lỗi đã mạo phạm. Ta không biết tên Trịnh Phúc này còn có đồng bọn hay không nên mới làm vậy”

Vừa có thể cử động được thì Trần Chiến liền ôm quyền nói

“Các hạ quá lời, cũng chỉ bị khống chế một chút thôi. Không có thương tổn gì đáng nói. Sự việc trọng đại, nếu là ta thì ta cũng sẽ làm vậy. Nhưng ta biết bản lĩnh của mình còn chưa có khủng bố như các hạ.”

Tạ Sư cũng lên tiếng, hắn ăn nói rất to tiếng, đó là thói quen khó bỏ

“Ha ha ha, đúng vậy! Tiểu huynh đệ, bản lĩnh thật là khủng bố. Lão đầu ta đây vô cùng khâm phục. Bà mẹ nó chứ, ta đã nghi ngờ cái tên già Hỏa Lão đó lâu rồi, nhưng mà không bắt được thông tin cụ thể gì.”

Hoàng là người ít nói nhất trong thập đại tán tu. Mặt của hắn lúc nào cũng giống như cả thiên hạ thiếu nợ mình. Hai tay thường xuyên ôm trước ngực. Sau khi được cởi bỏ phong tỏa, hắn cũng vẫn đứng đó. Ánh mắt nhìn vào Trần Minh Quân rất lâu, tay bắt đầu xiết chặt lại. Hắn rất muốn nói gì đó, nhưng lại do dự không quyết được.

Nguyễn Phượng Hồng, Lý Chiêu Anh và Cung Tố Nữ cũng đã lần lượt lên tiếng chào hỏi Trần Minh Quân. Đây là 3 nữ tu sĩ trong thập đại tán tu. Bọn họ là nữ nhân, cho nên nghe xong hành vi của Hỏa Lão thì càng đồng tình với Trần Minh Quân hơn.

“Công tử! không cần để trong lòng chuyện vừa rồi. Trần Chiến đạo hữu nói không sai. Người nào cũng sẽ làm như công tử. Huống gì bọn ta cũng chẳng có bị tổn thương gì. Ta là Nguyễn Phượng Hồng, xin đa tạ công tử đã giúp cho nhiều chị em thoát khỏi cảnh địa ngục trần gian.”

“Phượng Hồng tỷ nói rất đúng. Ta tên là Lý Chiêu Anh, cũng muốn lấy thân phận phụ nữ cảm tạ công tử đã giúp chị em chúng tôi diệt trừ một tên súc sinh”

“Đúng vậy, ta là Cung Tố Nữ, xin đa tạ công tử rất nhiều”

Còn lại hai người là Sơn Rin và Đỗ Văn Tài, cả hai đều đã tương đối già nua. Cho nên cũng ít nói, thế nhưng vẫn lên tiếng thể hiện suy nghĩ của mình.

“Lão đầu ta cũng không có trách cứ gì tiểu huynh đệ đây. Thật không ngờ người bạn bao nhiêu năm giao tình lại là một con ác thú”

Đỗ Văn Tài là người lên tiếng trước. Hắn còn được gọi là Tài Lão. Lý do là vì hắn thường hay đi lại trong thế tục, giúp đỡ nhiều người làm giàu. Được xem như thần tài sống.

Sơn Rin là một tu sĩ có xuất thân từ dân tộc Khmer. Là người vô cùng kiệm lời, nhưng sống rất thật thà. Cho nên Sơn Rin cũng chỉ nói.



“Tiểu huynh đệ khách khí, ta cũng không có bị làm sao”

Trần Minh Quân thấy tất cả mọi người đều tỏ vẻ không có trách cứ thì cũng thở phào trong lòng. Nhưng hắn thấy một người cứ luôn đứng ôm tay trước ngực, không nói gì mà cứ nhìn hắn. Mặc dù từ ánh mắt thì cho thấy không có ý xấu. Nhưng toàn thân Trần Minh Quân không khỏi cảm thấy mất tự nhiên. Bởi vì ánh mắt đó tràn ngập lửa nóng, đó chính là ánh mắt nhìn thấy bảo bối.

“Không lẽ … cái vị này có sở thích đặc biệt! Hôm nay đã nhìn trúng ta!”

Trần Minh Quân âm thầm suy diễn trong đầu. Sau đó thì rùng mình một cái. Hắn lại hướng về 8 vị này mà nói

“Khụ khụ …Xin đa tạ các vị đã thông cảm. Số nguyên khí châu này xem như là một chút bồi thường cho các vị”

Vừa nói thì Trần Minh Quân cũng đã xuất ra 4000 nguyên khí châu. Chia đều ra mỗi người 500 viên. Rồi khống chế chúng bay đến trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người nhìn thấy khả năng khống vật của Trần Minh Quân thì không khỏi hít một hơi thật dài vì rung động. Sau rung động là tò mò, vô cùng tò mò. Không biết Trần Minh Quân là cảnh giới gì. Nhìn thì vô cùng trẻ tuổi. Chỉ tương đương với đám tiểu bối mới bước và tu luyện mà thôi.

Tạ Lão là người đầu tiên cầm một viên nguyên khí châu rồi hỏi

“Đây chính là nguyên khí châu đỉnh đỉnh đại danh đây sao? Cách đây không lâu còn được bán với giá 200 triệu một viên. Ta cứ nghĩ nó hiếm có dữ lắm mới đắc như vậy. Thế mà tiểu huynh đệ một hơi xuất ra 4000 viên. Cũng chính là 800 tỷ, một con số không hề nhỏ.”

Trần Minh Quân mỉm cười

“Các vị, tiền bạc làm sao có thể so sánh được với tự thân lực lượng. Nguyên khí châu này sẽ giúp tốc độ tu luyện của các vị gia tăng rất nhiều lần. Sử dụng không lãng phí thì tu vi sẽ tiến triển rất lớn.”

Kế tiếp, Trần Minh Quân hướng dẫn cách dùng nguyên khí châu. Cũng lưu ý về sự lãng phí cho bọn họ. Sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện thì đám người cũng thu nguyên khí châu lại. Dĩ nhiên là bằng phương pháp “sờ” từng viên một.

Trần Minh Quân cũng không có tiếp tục tặng bọn họ một cái bảo vật dung giới thuận tiện hơn. Hắn quả thực muốn bồi thường để lương tâm không cảm thấy hổ thẹn. Chứ không phải có lòng tốt mà tự nhiên tặng đồ. Đó là nguyên tắc sống của hắn.

Bây giờ đã đến lúc xử lý Trịnh Phúc. Trần Minh Quân chỉ tay về phía Trịnh Phúc rồi nói

“Các vị, cái tên này có tội ác cũng không kém nhiều so với Hỏa Lão đâu!”

Hắn đi đến gần Trịnh Phúc, nhìn thẳng mặt tên này rồi nói tiếp

“Bản thân hắn là tu sĩ người Việt. Nhưng lại vì chút lợi ích từ gia tộc Tanaka, chấp nhận làm chó săn. Chuyên môn đi săn tìm những phàm nhân có sức khỏe tốt, huyết khí mạnh. Hắn bắt những người đó, rồi chuyển đến cho gia tộc Tanaka”

Trần Minh Quân dừng lại. Sau đó nói tiếp bằng giọng đầy phẫn nộ

“Mục đích của gia tộc Tanaka là sử dụng những người đó để nuôi Phệ Tâm Trùng, chính là thứ Hỏa Lão sử dụng để khống chế các cô gái. Trịnh Phúc đã làm việc này được hơn nửa thế kỷ. Số nạn nhân cũng có hơn mấy chục ngàn người. Những người làm vật nuôi phệ tâm trùng sẽ phải chịu một cái chết đau đớn phi thường khủng khiếp. Kéo dài liên tục nhiều ngày thì mới chết được.”



Mọi người nghe đến đây thì đều trầm mặt. Tu sĩ rất ít khi để ý đến sinh tử tồn vong của phàm nhân. Nhưng cũng không có trực tiếp làm ra những hành vi thiên lý bất dung như vậy.

Văn minh trên Địa Cầu cũng khá phát triển, một cách vô tình cũng ảnh hưởng tới tiêu chuẩn đạo đức của toàn bộ tu sĩ.

Nếu là ở Ngũ Sắc Tinh Hệ, động một tí thì diệt cả nhà, cả tòa thành. Những việc như vậy cũng chỉ gây ra một chút phẫn nộ mà thôi. Trong mắt tu sĩ, phàm nhân là con kiến hôi. Mạng sống của phàm nhân bị xem như cỏ rác. Mạnh được yếu thua. Không có nhiều tiêu chuẩn đạo đức ràng buộc.

Giác Linh Chân Nhân suy nghĩ thật cẩn thận rồi mở miệng hỏi

“Chàng trai trẻ, không phải ta nghi ngờ cậu. Nhưng mà sự việc rất hệ trọng. Không biết cậu có cách nào chứng minh lời nói của mình hay không?”

Trần Minh Quân nghe thì cũng không lấy làm bất ngờ. Đúng vậy, lời nói một phía thì khó mà phục chúng. Nhưng hắn vẫn điềm đạm đáp lại


“Thưa tiền bối, vãn bối tin chắc rằng. Với khả năng của tiền bối, hoặc khả năng của bất cứ vị nào ở đây. Đều có thể dễ dàng điều tra ra sự việc. Tin chắc rằng Trịnh Phúc sẽ có thể lực trong thế tục. Một thế lực đủ sức giúp hắn có thể tìm kiếm và bắt người. Thông qua điều tra thế lực đó thì rất nhanh mọi việc sẽ ra ánh sáng thôi”


Giác Linh Chân Nhân nghe thì gật đầu. Không sai, nhất thời bởi vì rung động trước tội ác quá lớn nên ông cũng quên điều đó. Bởi vì từ trước tới nay không ai sẽ tự nhiên đi điều tra người khác. Nhưng nếu đã có tội ác được nói ra, với khả năng của một trong ngũ đại tán tiên, kết hợp thêm 8 vị thập đại tán tu. Muốn điều tra sự việc này đúng là không khó.


Nói thì nói vậy thôi. Trong lòng bọn họ đã xác định Trần Minh Quân nói là sự thật. Hành vi của Trịnh Phúc muốn ra tay diệt khẩu đã nói rõ tất cả. Hơn nữa, bình thường Trịnh Phúc và Hỏa Lão đúng là thường xuyên qua lại, vô cùng thân mật.


Trần Minh Quân lại nói tiếp


“Các vị, chuyện này đến đây kết thúc. Tiểu tử mạn phép giữ tên này lại để có thể tìm ra nhiều thông tin hơn về tổ chức của hắn. Một con rắn độc như vậy, ta sẽ không để cho nó tiếp tục tồn tại.”


Trần Minh Quân liền thu Trịnh Phúc vào không gian châu. Sự việc lại làm cho toàn bộ người có mặt thêm động dung. Có thể động ý niệm là thu phát vật phẩm. Quan trọng là, nghe cách nói của Trần Minh Quân thì Trịnh Phúc dù bị thu vào bảo vật dung giới nhưng vẫn sẽ còn sống.


Ai cũng tò mò về thân phận và xuất thân của Trần Minh Quân. Còn ánh mắt của Hoàng nhìn Trần Minh Quân thì đã trở nên vô cùng rực lửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK