Để không phá hỏng tâm trạng, hắn không dò xét hay có tâm dò xét bất cứ chuyện gì. Nói chính xác hơn thì trong lòng hắn không hề lo lắng. Cho dù người ta có đang ấp ủ thứ âm mưu gì thì cũng không thể gây thương tổn gì cho hắn.
Chẳng những là không thể gây thương tổn cho hắn, mà cả những người khác cũng là không thể. Chỉ cần hắn có mặt, hắn không muốn ai chết thì người đó khó mà chết được, tự sát cũng không được.
Cứ như vậy, Trần Minh Quân giành thời gian cả ngày để đi dạo, thả lỏng tâm tình. Cho đến khi đêm xuống, hắn mới tìm tới và gặp Cửu Ngôn hoàng đế.
Mục đích mà hắn đi gặp Cửu Ngôn là để nghe cụ thể những thủ tục gì sẽ diễn ra vào ngày mai. Sau đó, hắn sửa lại những nội dung quá rườm rà, chỉ giữ lại những thứ quan trọng. Cái gọi là quan trọng là dựa trên văn hóa của quốc gia, văn hóa của người dân Bán Nguyệt Đại Lục.
Trần Minh Quân cũng không muốn trở thành một kẻ hủy hoại văn hóa bản địa. Sống trong xã hội văn minh, hắn hiểu rất rõ 2 chữ văn hóa quan trọng thế nào. Đó là nền tảng, cũng là bản sắc riêng của từng dân tộc. Nếu không còn bản sắc riêng thì dân tộc đó xem như đã không còn.
Cuối cùng, dù đã lược bỏ rất nhiều thứ không cần thiết, thủ tục vẫn còn rất nhiều. Trần Minh Quân cũng không còn cách nào, đành sửa đổi nhỏ vài thủ tục rồi cũng chốt được toàn bộ kịch bản của buổi lễ.
Về vấn đề hiển hóa “thần tích”, Trần Minh Quân đồng ý sẽ tạo ra dị tượng thiên địa xuyên suốt đại lễ. Đồng thời, bức tượng làm “đồ đằng tín ngưỡng” cũng không cần đi xây dựng, bản thân hắn sẽ tạo ra cảnh tượng vật chất tự tổng hợp thành bức tượng, xem như một loại thần tích khác.
Đã chốt được tất cả, Trần Minh Quân cũng liền rời đi. Còn Cửu Ngôn hoàng đế thì lại có một đêm không thể ngủ. Một là vì còn phải truyền xuống nội dung sửa đổi của buổi lễ. Hai là vì trong lòng hồi hộp, lo lắng. Bản thân Cửu Ngôn hoàng đế cũng biết một chuyện, chắc chắn buổi lễ ngày mai sẽ có kẻ phá rối. Mà đối tượng phá rối chắc chắn là những Vệ Thần khác. Cửu Ngôn rất tin tưởng Trần Minh Quân, nhưng lo lắng trong lòng là không thể tránh khỏi.
…
Hôm sau
Ngay từ sáng sớm, Mặt Trời còn chưa ló dạng, tất cả cửa hàng kinh doanh đều đã đóng cửa. Mọi người đều ra khỏi nhà, cùng nhau tiến về hướng quảng trường trung tâm.
Nhưng số người quá đông so với sức chứa của đường phố. Cho nên, ai đến trước thì có thể đứng gần quảng trường, ai đến sau thì phải chịu cảnh đứng xa. Lúc này đây, cho dù người ở trong có muốn đi ra cũng là lực bất tòng tâm, chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Bầu không khí của Hoàng Thành vô cùng tĩnh mịch. Hoàn toàn trái ngược với vẻ huyên náo trước đó mấy ngày. Hôm nay mọi thứ vô cùng im lặng, không ai nói gì, cũng không thảo luận điều gì.
Thời điểm này, quảng trường trung tâm đã bị giới nghiêm. Toàn bộ không gian quảng trường không có một bóng người. Xung quanh được bảo vệ bởi 30 lớp quân đội. Thỉnh Thần Đài ở giữa trung tâm quảng trường trở nên trơ trọi.
Con đường từ hoàng cung dẫn ra quảng trường trung tâm cũng không có một bóng người. Hai bên đường đều bị quân đội ngăn lại, không ai có thể tiến vào.
Lúc này đây, bên trong quảng trường hoàng cung, toàn bộ văn võ bá quan đều đã sẵn sàng. Họ đứng xếp hàng theo thứ tự và quy luật cấp bậc rõ ràng. Dẫn đầu chính là Cửu Ngôn hoàng đế cùng toàn bộ thành viên hoàng gia.
Bọn họ đều đang chờ, chờ tín hiệu của Trần Minh Quân. Tín hiệu này đã được Trần Minh Quân thông báo từ trước, cũng chính là “thần tích” mà hắn đã hứa làm. Dù Trần Minh Quân không thích màu mè quá, nhưng khi suy nghĩ lại thì thấy việc này cũng khá cần thiết. Dù sao thì cũng phải làm ra chuyện gì đó đặc biệt thì mới có thể để người dân tin tưởng vào mình.
Mặc dù toàn bộ hoàng thành đang tập trung rất đông người, không có thống kê cụ thể, nhưng sẽ không dưới mấy chục triệu người. Nhưng bầu không khí lại yên tĩnh đến đáng sợ. Người dân đứng yên, không nói gì, chỉ im lặng chờ. Quan võ bá quan cũng nghiêm trang chờ đợi trong im lặng. Bản thân Cửu Ngôn và thành viên hoàng gia cũng vậy.
Cùng thời gian đó, Trần Minh Quân đang ở trên không trung, vị trí rất cao. Độ cao này đủ xa để không ai có thể chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Trước mặt hắn có hai vật làm bằng thủy tinh, kích thước to lớn, khổng lồ. Đó là một cái thấu kính hội tụ và một lăng kính tam giác. Thấu kính và lăng kính là do hắn dùng sức mạnh của không gian châu tạo ra. Chỉ cần không phải vật sống thì hắn muốn tạo ra thứ gì cũng được, miễn là tìm được nguyên liệu cần thiết ở trong không gian châu.
Trần Minh Quân lại tạo ra thêm một cái màn che cực lớn. Màng che này gần như bao phủ toàn bộ Hoàng Thành và một vùng đất khá lớn ở xung quanh. Khiến cho chúng bị che khuất hoàn toàn và không thể nhìn thấy bất cứ tia ánh sáng Mặt Trời nào.
Cuối cùng, khi thấy thời gian đã đến, Trần Minh Quân vạch ra một khe hở trên màn che. Ánh sáng Mặt Trời xuyên qua khe hở rồi chiếu vào thấu kính hội tụ. Ánh sáng đi qua thấu kính và tụ lại thành một chùm sáng cường độ cao hơn. Chùm sáng này được chiếu thẳng đến lăng kính tam giác kia.
Khi chùm ánh sáng đi vào lăng kính và đi ra ở mặt kia thì đã biến thành chùm ánh sáng to hơn. Quan trọng nhất là, nó có đủ màu sắc rực rỡ, tạo thành một cái cầu vồng màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Đây là Trần Minh Quân đang vận dụng kiến thức của mình. Dựa trên hiện tượng vật lý “tán sắc ánh sáng” để tạo ra dị tượng thiên địa.
Dưới sự điều khiển của Trần Minh Quân, hướng của chùm sáng cầu vồng chiếu thẳng xuống khu vực Hoàng Thành, trung tâm của chùm sáng chính là khu vực hoàng cung.
Ở dưới mặt đất, không gian bốn bề đang iim lặng đến đáng sợ. Lại kết hợp bầu trời tối đen như mực, không một ánh sao. Làm cho người ta không khỏi cảm thấy ngột ngạt. Có nhiều người thậm chí đã có chút cảm thấy tâm trạng hơi khó chịu, thở không thông suốt.
Đúng lúc đó, cả trời đất đột ngột sáng rực lên. Một dãy ánh sáng màu sắc sặc sỡ xuất hiện trên cao rồi chiếu xuống Hoàng Thành.
Mọi người bị hấp dẫn nhìn lên, chỉ thấy một chùm sáng xuất phát từ tận trời cao, cao đến không thể xác định được. Chùm ánh sáng này đang soi sáng hoàng cung. Dư sáng tràn ra xung quanh cũng làm cả Hoàng Thành như một buổi trình diễn màu sắc.
Nhất thời, tất cả mọi người đều bị kinh ngạc đến ngây người. Từ già đến trẻ, từ tu sĩ đến phàm nhân, cả bản thân Hắc Đại Thần, Lãnh Huyết Thiên cùng mấy tên Vệ Thần đang âm mưu ám sát Trần Minh Quân, không ai là không trố mắt ra nhìn.
Không thể không nói, Hắc Đại Thần đã bị làm cho rung động. Hắn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Đây chỉ là một dị tượng của tự nhiên hay là nhân tạo. Nếu mà là nhân tạo, thì những tin tức về kẻ được gọi là Trần Minh Quân đó, chưa chắc đã là sự đồn thổi.
Hắc Đại Thần không nhịn được mà sinh ra chút thoái ý trong lòng. Ánh mắt của hắn như lơ đãng nhìn qua vị trí của Lãnh Huyết Thiên cách đó không quá xa.
Chỉ thấy lúc này, Lãnh Huyết Thiên cũng đang bị làm cho ngây người. Tầm nhìn vẫn một mực dán lên trời cao, ánh mắt lưu chuyển liên tục. Không biết là lão ta đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng chắc chắn không phải là một suy nghĩ thoải mái gì.
Sau một lúc, Lãnh Huyết Thiên cũng thu hồi ánh mắt. Lão cũng xoay đầu, nhìn về hướng Hắc Đại Thần. Ánh mắt của họ chạm vào nhau, như đang trao đổi điều gì đó. Tâm trạng khá là giằng co, không quyết được.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Nhưng mà, khi Lãnh Huyết Thiên nhớ lại Thí Thần Đại Trần, tâm trạng lo lắng mới bình phục lại. Lão ta gật nhẹ đầu với Hắc Đại Thần, ám chỉ cho hắn có thể an tâm, mọi chuyện vẫn ở trong vòng kiểm soát.
Bên trong hoàng cung, bản thân Cửu Ngôn hoàng đế cũng giật mình không thôi. Dù đã nghe Trần Minh Quân nói trước, nhưng tưởng tượng là một chuyện, còn tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác. Thực sự quá đẹp, quá rung động lòng người.
Nhưng Cửu Ngôn cũng rất nhanh lấy lại tâm thần bị thất thố. Chỉ thấy hắn hô to
“Tiến”
Sau đó, chữ “Tiến” không ngừng được quan quân thay nhau hô lên, truyền đi toàn bộ hoàng cung. Nhạc lễ cũng bắt đầu vang lên, toàn bộ quân đội cũng rút binh khí ra và giơ lên cao.
Lấy Cửu Ngôn dẫn đầu, đoàn người trong hoàng cung bắt đầu từng bước di chuyển ra con đường lớn. Tốc độ di chuyển không nhanh không chậm, cách 10 bước chân thì lại cúi lạy về hướng Thỉnh Thần Đại một cái.
Theo sự di chuyển của đoàn người, ánh sáng rực rỡ cũng dần di chuyển theo, cứ như là thiên nhãn đang dõi theo bọn họ.